Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 95: Chạm mặt




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Phúc An, là ở đây sao!” Thường Yến Hành nhìn chằm chằm một dãy nhà, ngói đen tường trắng, thật ra tường cũng không phải là màu trắng bên trên còn có những tảng lớn vết ố vàng rêu phong màu xanh nhạt. Phía dưới mép tường còn có những hình vẽ loạn xạ dùng phấn màu vẽ lên, vừa nhìn liền biết là do bọn nhỏ chơi đùa. Hắn đi lại gần, mới phát hiện bên tay trái có một nhà trông trẻ, hơn mười đứa nhỏ tầm ba bốn tuổi ngồi thành từng hàng, đang phơi nắng sao, đều là con nhà nghèo, khuôn mặt nhỏ vàng như nến, mặc những chiếc áo bông được hồ cứng lại, trước ngực đầy những vết bẩn. Có mấy đứa trẻ trong tay cầm bánh bao chiên đút vào trong miệng, còn liếm láp ngón tay béo ngậy đầy dầu mỡ. Nhìn thấy thế biểu cảm của hắn và Phúc An đều đình trệ, đa phần là hút cả nước mũi rơi trên môi, tuy có nắng nhưng gió vẫn khá lớn.

Một bà bảo mẫu đang bón cháo cho một bé gái ngồi trên đùi, bảo mẫu tầm khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh, bộ dáng không dễ chọc, bà ta thổi thổi một thìa cháo rồi đút vào trong miệng bé gái đó, cô bé lắc đầu tránh né, tay nhỏ vung loạn túm lấy tóc của bà ta ra sức lôi kéo, hai chân cũng đá đạp lung tung, đá vào khuỷu tay của bà ta, bát cháo rơi xuống đất, nước cháo chảy đầy ra đất.

Bảo mẫu tất nhiên là rất tức giận, đứng dậy ấn bé gái kia ngồi lên trên ghế nhỏ, khom lưng nhặt bát cháo lên rồi bỏ đi, bé gái kia ngồi ngốc một lát rồi đột nhiên khóc thét lên.

Một bên giày bông bị rơi ra, không hiểu tất bị rơi ở đâu, gót chân nhỏ trắng nõn dẫm lên mặt đất đen sì, mặt đất đông lạnh làm ngón chân con bé hơi hơi cuộn tròn lại, nhìn rất thê thảm.

Thường Yến Hành tự nhiên cảm thấy có phần khó chịu khó hiểu, hắn không hề do dự, đi lên phía trước bế con bé lên ngồi trên đùi mình, nhặt đôi giày nhỏ màu hồng nhung, mặt giày thêu một đóa hoa hồng nhỏ, chiếc tất bị nhét ở mũi giày, hắn lấy ra đi vào cho con bé, lại đi giày, con bé duỗi tay ôm lấy cổ hắn, khóc thút tha thút thít không ngừng, hắn lấy khăn tay ra lau nước mắt trên mặt cho con bé, cẩn thận quan sát thì con bé rất xinh xắn, tóc thắt thành một bím tóc nhỏ, làn da trắng trẻo, hai má bị nẻ hồng như đánh phần, mặc một chiếc áo bông kẻ ô vuông, rộng thùng thình, nhìn tưởng là béo nhưng lại không phải, gió chui vào trong theo đường cổ áo, Thường Yến Hành vỗ vỗ lưng con bé, cam giác gầy đến mức có thể sờ được xương sống.

“Vị tiên sinh này….” Có một cô bảo mẫu khác đi tới, cảnh giác nhìn hắn, thấy hắn cẩm y hoa phục, toàn thân khí khái, lại có chút do dự.

Thường Yến Hành không nói gì, chỉ cởi khăn quàng cổ xuống quấn lên cổ con bé, lại đứng lên giao cho bảo mẫu, bảo mẫu vội vàng ôm lấy, hắn im lặng đi về phía trước, Phúc An nhỏ giọng hỏi: “Gia muốn đi đâu?”

“Xưởng dệt vải.” Hắn nói ngắn gọn, đã có thể thấy phía trước cửa xưởng đứng hơn mười người.

“Chị Nghê, hôm nay có một nhân vật lớn đến xưởng mình đó.” Hách Xuân đang gặm quả táo, tựa vào bậu cửa sổ nhìn xuống: “Xưởng trưởng, giám đốc đều chờ ở cửa, chị xem, nhanh nhanh, bọn họ đang đi về phía này này.”

“Từ đâu tới?” Phùng Chi không có hứng thú, vừa làm sổ sách, vừa hỏi bâng quơ.

“Em không hỏi, chỉ nghe nói là ăn cơm của chính phủ thôi.” Hách Xuân nói, có một nữ đồng nghiệp thò đầu vào tới, hứng thú bừng bừng nói: “Chủ tịch huyện cũng tới rồi, các cô có đi xem náo nhiệt không? Mọi người đều đi hết rồi!”

Hách Xuân hô đợi cô ấy với, đặt quả táo lên bàn làm việc, trong văn phòng chỉ còn lại Phùng Chi, cô thầm nghĩ có thể làm chủ tịch huyện đích thân tới tiếp đón, như vậy lai lịch cũng không nhỏ nhưng cô cũng chỉ nghĩ như thế mà thôi.

Sắp đến giờ tan ca, giám đốc Tôn sai thư ký tới truyền lời, bảo Phùng Chi mang báo biểu doanh thu hàng tháng mang tới phòng họp, Hách Xuân lẩm bẩm nói thầm: “Lúc nào cũng vậy cứ gần về là lại có việc.” Vì buổi chiều trì hoãn một đoạn thời gian, sổ sách còn chưa làm xong.

Phùng Chi chờ cô ấy chuẩn bị xong đã là lúc chiều tà, sau khai lần thư ký tới thúc giục cũng không thấy đến nữa, Hách Xuân rất áy náy nói: “Để em mang sang đi, nếu như bị mắng cũng là em, là do em kéo dài thời gian.”

Phùng Chi cười vỗ vỗ vai cô ấy: “Em về trước đi, giúp chị đón Ni Ni nhé.” Cô cầm sổ sách bước ra cửa, bên tay phải hành lang là một dãy cửa kính, ánh hoàng hôn chiếu vào nhuộm vàng toàn bộ khu nhà, nếu thời tiết không se lạnh của đông đi xuân tới, lại có đôi chút giống con đường Yến Đãng ngày trước cô hay đi khi tan học về, vào mùa thu lá cây ngô đồng rụng đầy đường, phóng tầm mắt nhìn ra xa, chính là cảm giác như vậy. Cô giật mình đã bao lâu rồi không nhớ lại về đoạn quá khứ đó, một chút tức cảnh sinh tình.

Thư ký vừa vặn ra tới, nhìn thấy cô vội quay đầu nói vào phòng nghỉ: “Tần tiểu thư tới rồi.” Phùng Chi áy náy nói: “Tôi tới muộn.” Bí thư không nói gì chỉ làm tư thế bảo cô vào nhanh lên.

Phùng Chi vừa vào cửa nghe thấy tiếng cười của xưởng trưởng và giám đốc Tôn, che lấp tiếng nói chuyện của người đàn ông khác, không nghe thấy người nọ nói cái gì, chỉ cảm thấy giọng nói có chút trầm thấp, đột nhiên cô cảm giác có sự sợ hãi không biết tên khiến cô trở nên căng thẳng. Phòng họp là một căn phòng dài không có cửa sổ, không biết vì sao lại không bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng từ cửa chiếu hất vào, anh sáng vàng mật chìm dần trong bóng tối biến thành màu xanh xám, mùi khói thuốc quá nồng nặc, ba ánh lửa lập lèo trong bóng tối bên miệng của bọn họ, cô nhìn rõ xưởng trưởng và giám đốc Tôn, có một người khác ngồi hơi ngả vào bên trong, dường như cũng đang nhìn cô, từng luồng sương khói làm lu mờ gương mặt hắn.

“Tách!” Một tiếng vang lên, thư ký bật đèn, trái tim Phùng Chi như bị đấm một quyền, hô hấp như bị tắc nghẽn, ánh sáng bất ngờ cô phải dùng tay che mắt, trong khoảnh khắc khi bóng tối và ánh sáng giao hòa, cô đã nhìn thấy gương mặt của người đang ông kia, Thường Yến Hành, Thường Yến Hành, sao lại là hắn! Hai năm không gắp, cô cảm nhận như đã là chuyện từ rất lâu rồi, biển rộng hóa nương sâu, cô vốn cho rằng đời này sẽ không gặp lại nữa.

“Tần tiểu thư.” Thư ký nhỏ nhẹ gọi cô, Phùng Chi lập tức phản ứng lại, vội vàng buông tay, nỗ lực cười giải thích: “Ánh đèn có chút chói mắt.” Cô đưa sổ sách trong tay cho giám đốc Tôn, ông ta mỉm cười nói: “Cô đưa cho Thường tiên sinh xem!”

Cô đi xuyên qua ghế của ông ta, chỉ khoảng hai ba bước chân, nhưng cô cảm thấy vô cùng gian nan, duỗi cánh tay đặt sổ sách trên bàn trước mặt Thường Yến Hành, Thường Yến Hành nhìn ngón tay xanh trắng của cô, đầu ngón tay đều bị lạnh cóng đến đỏ bừng, hắn cũng không nói gì, ấn điều thuốc vào gạt tàn thuốc lá, tùy tiện mở một tờ ra xem.

Phùng Chi đứng phía sau hắn chờ chỉ thị, trong phòng có đặt chậu than khá là ấm áp, ít nhất giám đốc Tôn đã cởi nút thắt âu phục, nới lỏng cà vạt, mà má cô má lại lạnh căm căm, như bị bao trùm một tầng sương lạnh, càng ngày càng lạnh, một chút độ ấm cũng không có, cả người trở nên hốt hoảng, giống như người mộng du giữa đêm khuya, cứ nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng lớn của hắn, lại biết đây không phải mơ, cô thấy tay hắn lật dở sổ sách, ngón tay đeo nhẫn lại cụp mắt xuống.

Giám đốc Tôn cười nói với cô: “Tần tiểu thư về trước đi, làm lỡ thời gian của cô, còn phải chăm sóc con nhỏ nữa.” Tần Nghê là nữ đồng nghiệp xinh đẹp nhất trong xưởng, bọn họ cũng thường xuyên hiến ân cần.

Phùng Chi nói một tiếng cảm ơn, sau một lát cô cũng đã bình tĩnh lại, nhanh chóng rời khỏi phòng họp, bóng dáng biến mất sau cánh cửa.

Thường Yến Hành thu hồi tầm mắt, nhận điều thuốc do xưởng trưởng đưa lên, bậc lửa hút một hơi thật mạnh, sương khói nhanh chóng làm mờ đi biểu tình trên khuôn mặt hắn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.