(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thường Yến Hành tắm rửa sạch sẽ, ánh sáng bên ngoài chiếu vào cửa sổ, cả phòng sáng lên, cũng không còn tâm tình ngủ tiếp nữa, người hầu đã chuẩn bị xong cơm sáng, hắn vừa đọc báo vừa uống cà phê, đây là thói quen dưỡng thành khi hắn vẫn còn du học.
Phúc An cách rèm cửa bẩm báo Lục tiên sinh tới. Vừa nói xong thì Lục Trường Hữu không cần mời cũng đã tiến vào, vẻ mặt anh ta vẫn còn đầy gió bụi, tinh thần lại phấn khởi, vỗ tay cười lớn: “Nghe xem tớ mang về cho cậu cái gì, một surprise lớn.”
Người hầu bưng cà phê lên, Lục Trường Hữu nhận lấy uống một ngụm, nhíu mày tặc lưỡi: “Đắng quá.”
Thấy Thường Yến Hành không thèm phản ứng, dứt khoát giật lấy tờ báo trong tay hắn, cười nói: “Lần này tớ cùng bọn Johnson tới mấy xưởng dệt vải ở Giang Nam, đoán xem tớ gặp ai! Phùng Chi, tớ gặp cô ấy đấy.”
Mặt Thường Yến Hành không đổi sắc, chỉ nói: “Cậu lại nhận sai người.”
Lục Trường Hữu vỗ ngực đảm bảo: “Lần này tuyệt đối không sai, cậu tin tớ thêm một lần.”
Lúc này Thường Yến Hành mới ngẩng lên nhìn anh ta nói lời thề son sắt, vẫn bán tín bán nghi như cũ, im lặng sau một lúc lâu mới hỏi: “Bây giờ cô ấy ở đâu, trông như thế nào?”
Lục Trường Hữu nói: “Xưởng dệt vải Kim Sơn, cô làm việc trong văn phòng, đổi tên là Tần Nghê, tóc uốn cong, làn da trắng, chỉ là….” Lại dừng một chút: “Cô ấy giống như….” Muốn nói lại thôi.
“Giống như cái gì?” Thường Yến Hành bưng cà phê lên chậm rãi uống.
Lục Trường Hữu vừa nhìn sắc mặt hắn, đắn đo nói: “Cô ấy có con! Một bé gái hơn một tuổi.”
Thường Yến Hành không tin anh ta, mím môi hài hước “Ồ” một tiếng.
Lục Trường Hữu bị thái độ của hắn khiến cho có chút hồ đồ, thở dài nói: “Được rồi! Tớ chấp nhận lần này nhận sai người, có điều trông rất giống, đúng lúc cô chồng cô ấy cũng ở đó, hai người đó rất xứng đôi, tên là gì Chu Hi Thánh, lạ nhỉ, tên này hình như đã nghe qua ở đâu rồi!” Thường Yến Hành chợt cảm thấy chiếc cốc trong tay giống như bị bôi dầu, trơn không thể cầm chặt được, đặt lên bàn phát ra một tiếng loảng xoảng rất lớn, cà phê bị hắt ra tạo ra những vết màu nâu.
“Chu Hi Thánh.” Hắn lặp lại một cách gian nan. Lục Trường Hữu cười nói: “Chúng ta chính là do anh ta tiếp đãi, cách nói năng và cử chỉ là một người rất có tiền đồ.”
Thường Yến Hành lên tiếng chuyển chủ đề tới chuyện của xưởng dệt vải, Lục Trường Hữu nói chuyện một lát, rất nhanh cảm thấy hết hứng thú liền đứng lên cáo từ.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, hắn giơ tay vuốt mi tâm có phần mỏi mệt, cả người như rơi vào động không đáy, thật khó mà tưởng tượng được đã hai năm trôi qua, hắn sống một ngày bằng một năm, cô đơn lẻ bóng, cô ấy thì sống thật vui vẻ ngay cả con cũng đã có.
Không phải quá nhanh sao! Mộng xuân tối hôm qua, hắn mới lưu luyến triền miên với cô ấy, kết cục lại vẫn chỉ là một mình khiến người ta thống khổ.
Phúc An cách rèm nói xe đã chuẩn bị xong, hắn đứng lên bước ra ngoài, suy nghĩ an bài chính vụ trong tay sao cho thỏa đáng, về tình về lý hắn đều phải tới Kim Sơn một chuyến, đặt một dấu chấm cho đoạn tình yêu có đầu không đuôi của bọn họ, từ đây cô có cuộc sống của cô, hắn có cuộc sống của hắn, mỗi người một ngả, từng người bình yên.
Thật ra nhà Hách Xuân ở huyện Kim Sơn, cô ấy ra ngoài thuê nhà cũng có nỗi khổ riêng, ba cô ấy là một kẻ phong lưu, đưa một người phụ nữ ở kỹ viện về nhà làm vợ lẽ, người đàn bà đó không biết chăm trẻ nhưng lại biết thủ đoạn lung lạc lòng người, lừa gạt người mẹ nhu nhược thành thật của cô ấy trở nên dễ bảo, ngay cả em trai cũng nguyện ý thân cận với bà ta, Hách Xuân có loại hận sắt không thể thành thép, tìm được việc làn liền dọn ra ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.
Phùng Chi đi đón Ni Ni mới trở về nhà, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, trên bàn bày vài món ăn vẫn còn nóng, Hách Xuân đang bê một bát chân giò hầm bí đao từ bếp khoác ra, cười nói: “Cùng ăn đi.”
Phùng Chi biết là mẹ cô ấy tới, mỗi lần bà ấy tới đều làm xong cơm chiều mới chịu đi, cô cũng không từ chối, giầm nát bí đao và xé vụn thịt ra đút cho Ni Ni, Ni Ni nhấm nháp được vị ngon, vui vẻ rung đùi ngồi ăn.
Hách Xuân phát hiện trên má Ni Ni có vết cào, hỏi sao lại bị? Phùng Chi nói: “Không biết bị ai cào, bảo mẫu cũng nói không biết, trẻ con nhiều quá, quả thật là không để ý được hết.”
Hách Xuân bực mình nói: “Mẹ em lúc trước đã đồng ý sẽ trông Ni Ni, hôm nay tới lại bảo đổi ý, nhất định là bà ta xúi giục sau lưng.”
Bọn cô đang nói chuyện chợt nghe tiếng gõ cửa thùng thùng, Hách Xuân buông đũa đi mở cửa, vừa mừng vừa sợ nói: “Nha! Là Chu kỹ sư!” Chu Hi Thánh bình tĩnh hỏi: “Phùng Chi ở trong sao?” Hách Xuân vội nói: “Có, có, mời vào, chúng ta đang ăn cơm.” Lại hỏi: “Anh đã ăn chưa?” Thấy anh ta lắc đầu, cười nói: “Nếu anh không chê thì ăn cùng với tụi em luôn.” Không để anh ta từ chối, cô ấy tự mình đi vào bếp lấy thêm một bộ bát đũa, rửa qua một lần nữa.
Phùng Chi đã ôm Ni Ni đứng lên, cười với Chu Hi Thánh, Ni Ni gặp anh ta cũng vui vẻ duỗi tay muốn anh ta ôm, Chu Hi Thánh đặt cái túi xuống đất vào bếp rửa tay bằng nước thừa trong bồn, mới ôm Ni Ni lên, lại thấy trên vết cào trên mặt cô bé, lại hỏi, Phùng Chi lại giải thích một lần, anh ta nhíu mày nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Em nói dọn liền dọn đi, Ni Ni cũng không cần mẹ trông, sáng nay anh về nhà mà không biết gì luôn.”
Phùng Chi áy náy nói: “Phòng bên đó cách âm không tốt, buổi tối Ni Ni luôn khóc, không riêng gì ảnh hưởng tới nhà anh mà những nhà khác nhiều câu oán tránh, ở đây có phòng riêng nhà riêng cũng không cần lo lắng làm ầm ĩ tới nhà ai. Chỉ là cách chỗ anh ở hơi xa, nhờ bác gái trông Ni Ni, thật sự là không tiện.” Chu Hi Thánh còn muốn nói, Hách Xuân đã cầm bát đũa ra, cười nói: “Sao đều đứng nói chuyện vậy? Mọi người ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện!” Lại hỏi Chu Hi Thánh uống rượu không? Cô có một chai rượu nho tốt.
Chu Hi Thánh khéo léo từ chối, Phùng Chi lấy cơm cho anh ta, lại đón lấy Ni Ni, sữa bò cũng vừa làm ấm xong, đút cho con bé từng thìa một.
Hách Xuân nhiệt tình gặp một miếng cải cuốn thịt vào trong bát anh ta, Chu Hi Thánh nói cảm ơn, chỉ vào cái túi trên mặt đất, là đặc sản mua về lúc công tác cho các cô, lại nhìn Phùng Chi: “Có một hộp sữa bột của nước ngoài, nghe nói còn có dinh dưỡng hơn sữa bò, em cho Ni Ni uống đi, nếu là thật sự tốt, lần sau có đi anh mua thêm mấy hộp nữa.” Lại nói: “Em cũng tiều tụy đi rồi, còn có nấm tuyết và táo đỏ.”
Lúc trước Hách Xuân còn nói rất nhiều, lúc sau dường như đã nhìn ra cái gì đó, liền ngượng ngùng không nói nữa.
Chu Hi Thánh nói rất tự nhiên, Phùng Chi lại cảm thấy ở trước mặt Hách Xuân như vậy có vẻ quá thân mật, nhớ tới những lời mà mẹ Chu nói, càng cảm thấy không ổn, thầm nghĩ cũng nên tìm lúc nào đó, nói chuyện rõ ràng lại với anh ta.
Thường Yến Hành đem dựng thẳng cổ áo khoác lên, Kim Sơn lạnh hơn Thượng Hải rất nhiều, thời tiết tháng hai, ban ngày âm u không có một tia nắng, còn có tuyết đọng chưa tan, đường đất toàn là bùn đất hỗn độn, hai bên là đồng ruộng xanh vàng bất tận, có cảm giác hoang vu tiêu điều.
Phúc An lớn tiếng quát một con chó kẹp chặt đuôi chạy đi, bầu trời rõ ràng là màu lam nhạt, nhưng lại làm người ta cảm giác như bị phủ một tầng khói bụi.
Một đám thanh niên nam nữ mặc quần áo lao động ríu rít đi qua bên người bọn họ, trong đó còn có hai người quay đầu lại một lần, tò mò đánh giá hai người bọn họ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");