(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Chu Hi Thánh?” Phùng Chi thử gọi một tiếng, thấy hắn vẫn cúi đầu đọc báo liền bước gần thêm hai bước lại gọi thêm một lần nữa.
Những người xếp hàng chờ lấy nước đều ngó lại đây, tò mò mà đánh giá cô, một bà vú vỗ vai hắn: “Hi Thánh, tiểu cô nương này tìm cậu kìa, nghe thấy không!”
Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, đôi lông mày đen nhánh nhăn lại, cũng không nói lời nào, chỉ mím chặt môi không kiên nhẫn mà nhìn cô.
Phùng Chi lấy ra vé xem phim từ trong túi đưa cho anh ta: “Ngũ tiểu thư nhà tôi đưa cho anh.” Thấy hắn một tay ôm phích nước, một tay cầm tờ báo, không có ý nhận, cô đơn giản duỗi tay nhét vào trong túi áo dài của hắn: “Là Dục Trinh đưa.”
Có một người mù làm nghề đoán mệnh đang ăn mì, húp nước mì xì xụp giống như ai đó đang che miệng cười trộm, Phùng Chi có chút không được tự nhiên, ngón tay siết chặt quai đeo túi, xoay người chạy mất cũng không quay đầu lại, chạy một mạch vòng qua đèn đường khắc hoa đầu phố, bước chân mới chậm lại, phía trước sân ga xe điện số tám, chờ không có mấy người khách, cô mới đi lên xe, chen chúc giống như cá mòi đóng hộp.
Cô chỉ có thể chờ chuyến tiếp theo, phía đối diện là cửa hàng da Liberia, cửa hàng thời trang cho các phu nhân, công ty giày da Europa còn chưa buôn bán, vây quanh bằng hàng rào sắt khóa bằng khóa đồng, bên cạnh là công ty chụp ảnh nhân dân đã sớm mở cửa, một người phụ nũ đang ra sức lau cửa kính, cửa kính được lau đến sáng bóng, một tia sáng mặt trời chiếu lên trên, hiện một vầng sáng chói lóa, một tấm ảnh kết hôn nổi bật trên ô cửa sổ, không phải trường bào áo khoác ngoài cùng mũ phượng khăn quàng kiểu cũ, mà là tây trang và áo cưới, chú rể nhìn thực gầy nhìn như người hút thuốc phiện, cô dâu đội khăn voan đường viền hoa tầng tầng lớp lớp che đi hơn phân nửa mặt cô ấy, mơ hồ có thể nhìn thấy khóe miệng có hơi rủ xuống, không hiểu là tự nhiên hay có chuyện xưa.
Cửa hàng bánh mì nước Nga truyền đến mùi hương thơm lừng, Phùng Chi có chút đói bụng, cô trốn đến sau cột điện, không ai chú ý đến nơi này, lấy ra hai cái bánh bao dưa muối được gói trong giấy dầu, rất nhanh liền ăn xong.
Đúng lúc chuông xe điện leng keng chậm rãi đi tới, Phùng Chi vội dùng khăn lau sạch khóe miệng, chạy tới trạm xe, người lái xe điện kéo hàng rào ra, mọi người chen chúc bước vào, một người đàn ông vạm vỡ chen lên trước Phùng Chi bị một bàn tay cản lại, Phùng Chi không kịp nói lời cảm ơn vội vàng lôi kéo cửa sắt vượt lên, không có chỗ ngồi, cô tìm chỗ ít người để đứng, lúc này mới quay đầu lại xem vừa rồi là ai “Anh hùng cứu mỹ nhân”, Chu Hi Thánh bị đám đông chen lấn, tay trái cầm tay nắm trên xe điện, hơi nghiêng người bên cạnh cô.
Hắn đã thay thành chiếc áo dài màu trắng sữa, nửa cũ nửa mới nhưng không có mảnh vá.
Xe điện bắt đầu chầm chậm chạy, những người rảnh rỗi trong xe cố ý vô tình đều nhìn hai người họ, thật sự là vì hai người tuổi trẻ lại xinh đẹp, một trắng một xanh rất đẹp mắt, bọn họ cũng dần dần phát hiện, cũng có chút xấu hổ.
Phùng Chi chủ động cười nói: “Vừa rồi còn không cảm ơn anh nữa.”
Chu Hi Thánh lắc đầu, cũng tìm chuyện để nói: “Em là hầu gái bên Thường phủ?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");