Đóa Hướng Dương Của Anh

Chương 13: Phát Sốt




Trên ghế xích đu ngoài ban công có một bé mèo trắng, đôi chân bé xíu bước tới cọ cọ vào chân y, kêu meo meo ~~~ y dịu dàng ôm bé mèo vào lòng, sau đó đưa cho người kia, đối phương sờ sờ đầu mèo, bé mèo ngoan ngoãn để người ta sờ.

Điền Dương nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Thấy mèo rồi, hiện tại anh có thể đi được rồi."

Ninh Dung Hứa không biết xấu hổ nói: "Em mời tôi một ly nước, uống xong tôi sẽ đi, tôi đợi em lâu lắm rồi đó."

Điền Dương cạn lời với độ mặt dày của người kia, rót một ly nước đưa cho hắn.

Ninh Dung Hứa để nước xuống, nhìn gương mặt thiếu niên, nghiêm túc nói: "Tôi thích em và tôi muốn đuổi theo em.

Mong em để tôi được làm bạn trai của em.

Trước đây tôi từng là người không đứng đắn nhưng vì em tôi muốn trở thành một người tốt, em có thể cho tôi một cơ hội không?"

Điền Dương không nói lời nào, y biết người đàn ông này có ý với mình, nhưng y không ngờ người này lại thẳng thắn như vậy.

Y định từ chối, nhưng lại nghĩ đến chuyện An An nói thích một người.

Có lẽ bản thân nên tích lũy chút kinh nghiệm để có thể giải đáp cho An An.

Vì vậy, y lạnh lùng nói: "Anh có thể theo đuổi tôi, nhưng có đáp lại hay không đó là chuyện của tôi và đến lúc đó chúng ta gặp gỡ vui vẻ thì chia tay bình yên, anh có làm được không?"

Ninh Dung Hứa kích động nói: "Được, tôi sẽ tiếp tục theo đuổi em cho đến khi em chấp nhận mới thôi." Trong lòng hắn tự nhủ, nhất định sẽ theo đuổi được bé dễ thương này, không để cho em ấy chạy mất.

Sau đó Điền Dương đứng dậy nói: "Đi thôi, tôi tiễn anh ra ngoài."

Ninh Dung Hứa biết đối phương đã cho hắn một cơ hội rất lớn.

Khi ra khỏi cổng, Điền Dương định đóng cửa lại thì Ninh Dung Hứa nắm lấy tay y, nói đã quên một thứ.

Điền Dương nghi ngờ hỏi: "Quên thứ gì?" Y nhớ đối phương không cầm theo vật gì.

Sau đó, Ninh Dung Hứa đẩy người đến sát cửa, hôn lên mặt người kia, nói: "Bé cưng, tôi đi đây."

Điền Dương đấm hắn một cái, mặt không cảm xúc đóng cửa lại.

Ninh Dung Hứa rời đi với vẻ mặt hạnh phúc, nhưng hắn không biết rằng người kia muốn cắt đứt cơ hội của mình.

Điền Dương lỗ tai hơi đỏ lên, y nghĩ không nên cho lão già kia cơ hội vì thế kéo hắn vào danh sách đen.

Nhiễm Mộ Húc làm việc đến tối, tối nay chuẩn bị tăng ca, nhìn thời gian cũng không còn sớm, lập tức nhấc máy gọi cho cục cưng.

Lúc này, Bạch Tĩnh An đang ở trong phòng sửa bản vẽ, thiếu niên hơi cúi đầu, bàn tay mảnh khảnh không ngừng chỉnh sửa lại bức vẽ.

Điện thoại trên giường cứ đổ chuông, cậu cũng không thèm nhìn, cầm lên nói: "A lô." Giọng nói dịu dàng bên kia truyền đến: "Cụng cưng, em đang làm gì đó?"

Bạch Tĩnh An giống như bị giật mình, ném điện thoại sang một bên, sau đó từ từ tới gần, chậm rãi cầm lên, nhẹ nhàng nói: "Em đang làm bài tập.

Sao lại là anh? Có chuyện gì vậy?"

Anh cười nói, "Đương nhiên là anh, bằng không thì còn ai nữa chứ? Anh chỉ muốn nghe giọng của em."

Bạch Tĩnh An nghe vậy, cảm giác không quen, giả ngu nói: "Không phải mới gặp hôm qua sao, em còn phải làm bài tập, tạm biệt."

Sau đó cậu nhẫn tâm dập máy, anh bất lực nghe tiếng tút tút truyền đến, sau đó chuẩn bị pha một tách cà phê để sảng khoái tinh thần, anh phải nhanh chóng hoàn thành công việc để có thời gian hâm nóng tình yêu.

Bạch Tĩnh An cũng dự định hoàn thành chi tiết trong tối nay, bởi vì bản vẽ chỉ có thời gian một tháng để hoàn thiện.

Đêm nay cả hai đều bận rộn với công việc riêng.

Sau sinh nhật, Bạch Tĩnh An trở lại trường học.

Lúc này mùa đông không biết từ lúc nào đã tràn về khắp thành phố A, không khí sôi động trên đường rõ ràng đã giảm bớt, người trên đường vội vã bước đi.

Vào buổi sáng, tất cả sinh viên trong trường Đại học A đều đã thức dậy, họ đã có mặt ở khắp mọi nơi trong khuôn viên trường, sẵn sàng bắt đầu một ngày mới.

Bạn cùng phòng trong kí túc xá cũng lần lượt thức giấc, nhưng Bạch Tĩnh An vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, Lý Tráng đẩy đẩy người trong chăn, nhẹ giọng nói: "An An, đến giờ dậy rồi."

Bạch Tĩnh An ló đầu ra, cậu cảm thấy choáng váng đầu óc, mấp máy miệng, cổ họng như bị tràn gió, khàn khàn nói: "Được."

Bạn cùng phòng nhìn An An ngày thường vốn mềm mại, giờ lại giống như cải thìa héo.

Không thể không quan tâm, nói: "An An, để tớ xin phép cho cậu nghỉ một ngày, ba tụi tớ sẽ ở lại đây chăm sóc cậu."

Bạch Tĩnh An cảm thấy cả người không còn sức lực, không có sức chống đỡ, nhưng cậu không nỡ làm phiền bạn cùng phòng, làm lỡ việc lên lớp của mọi người, vì thế thương lượng một chút: "Các cậu cứ lên lớp đi, tớ sẽ gọi điện cho ba mẹ, họ sẽ đến đây chăm sóc tớ."

Bạn cùng phòng cũng cảm thấy không thể chăm sóc bằng ba mẹ An An, vì vậy đưa thuốc cho cậu uống, sau đó dặn dò: "Nhất định phải gọi điện đó, buổi trưa bọn tớ sẽ về." Sau đó mọi người ra ngoài đóng của lại.

Bạch Tĩnh An đầu óc choáng váng, thân thể cậu có phần ốm yếu nên cậu thường chăm tập thể dục, luôn chú ý chăm sóc sức khỏe tốt hơn, chắc tối qua không đắp chăn đàng hoàng nên bị cảm lạnh, lần này bị ốm khiến cậu nhớ đến những ngày tháng phải nằm viện trước đây.

Thời gian đó, mỗi ngày đều truyền dịch, ba mẹ mỗi ngày đều thay phiên nhau chăm sóc cậu mà lo lắng sợ hãi, hiện tại ba mẹ cậu nhất định là đã đi làm, nếu biết cậu bị ốm nhất định sẽ rất lo lắng.

Lúc này, một tin nhắn WeChat đến: "Bé yêu, em dậy chưa, đã đến giờ đi học rồi."

Cậu cảm thấy có thể nhờ người kia giúp, sau này cậu sẽ đáp lại ân tình sau, cho nên dùng ý chí còn sót lại nhắn: "Em bị cảm rồi, anh có thể mang đến cho em một ít thuốc không, em đang ở kí túc xá."

Cậu gửi tin nhắn xong thì ngủ mất.

Trong phòng ngủ cực lớn, thiếu niên nằm trên giường gắt gao cau mày, toàn thân co lại vì thân thể khó chịu, sắc mặt đỏ ửng khác thường.

Nhiễm Mộ Húc nhận được tin nhắc, lúc đầu là vui mừng nhưng sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống, hôm nay anh không có cuộc họp nên nhanh chóng giao việc công ty cho Ninh Dung Hứa rồi lập tức lái xe rời đi.

Ninh Dung Hứa nhìn bạn tốt rời đi, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đối phương đã biến mất.

Anh lái xe, trong lòng thầm nghĩ, cục cưng không gửi tin nhắn cho ba mẹ mà lại gửi tin nhắn cho mình, bạn nhỏ hẳn là không muốn làm phiền anh nhưng lại cho anh biết, chắc hẳn là bệnh tình khá nghiêm trọng.

Trong lòng anh bỗng dưng cảm thấy lo sợ, trong lòng thầm mong không xảy ra chuyện gì.

Anh lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng của Bạch Tĩnh An, nói về việc anh đến kí túc xá.

Đến trường, người bạn cùng phòng kia vội vàng đi tới và đưa chìa khóa cho anh, giải thích: "An An nói bọn em cứ lên lớp, ba mẹ cậu ấy sẽ đến chăm sóc, thật xin lỗi, bọn em không biết là cậu ấy không nói cho ba mẹ biết, em đi với anh."

Nhiễm Mộ Húc không thể trách bạn cùng phòng của An An, bình tĩnh nói: "Phiền cậu rồi."

Vào phòng ngủ, Nhiễm Mộ Húc nhìn thấy sắc mặt người nằm trên giường đỏ bừng, cả người co quắp vì khó chịu, tiếng đẩy cửa khe khẽ cũng không làm cậu tỉnh dậy.

Một tâm trạng bất an bao trùm lấy anh, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi không thể nào lý giải được.

Anh bước tới, ôm lấy cậu: "An An, An An, tỉnh lại đi."

Anh chạm vào cơ thể thiếu niên, toàn thân nóng bừng, dường như đã mất đi ý thức.

Vẻ mặt anh lạnh lùng đáng sợ, cuộn chặt An An, ôm người đi ra ngoài.

Giang Tri Tâm nhìn hành vi của đối phương, dù cảm thấy hành động của người anh này có chút kì quái nhưng hắn cũng không nói lời nào mà đi theo anh ra ngoài.

Nhiễm Mộ Húc để cậu ngồi sau xe, nhờ bạn cùng phòng ngồi sau chăm sóc cậu, anh lái xe đến thẳng bệnh viện.

Để đến bệnh viện càng sớm càng tốt, Nhiễm Mộ Húc rút ngắn thời gian còn một nửa, sau khi xuống xe lập tức ôm người đến phòng cấp cứu mà anh đã liên hệ trước đó, người bác sĩ kia là bạn học của anh.

Nhiễm Mộ Húc ngồi ở hành lang bên ngoài nhìn chằm chằm phòng cấp cứu, đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ, bác sĩ Từ mới đi ra, Nhiễm Mộ Húc sải bước tiến về phía bác sĩ Từ, lạnh lùng nói: "Lâm An, thế nào?"

Từ Lâm An nhìn bạn mình, chưa từng thấy người này kích động lo sợ như vậy, lập tức an ủi: "Không sao, cậu ấy thân thể suy yếu nên mới mất ý thức.

Dưỡng bệnh một thời gian sẽ tốt lên thôi, cậu có thể vào gặp cậu ấy rồi đó."

Nói xong, vỗ vai anh rồi đi lấy bệnh án.

Nhiễm Mộ Húc lập tức mở cửa bước đến giường bệnh, người trên giường còn đang ngủ say, anh muốn sờ đầu thiếu niên, nhưng hiện tại không thích hợp.

Anh nhìn về phía người khác trầm giọng nói: "Em về lớp đi, anh ở đây chăm sóc cho em ấy."

Giang Chi Tâm cũng cảm thấy mình ở đây cũng vô dụng, vì vậy gật đầu, "Tan học em lại đến."

Nói xong hắn mở của đi ra ngoài.

Người đàn ông ngồi ở mép giường, vuốt lại tóc mái lòa xòa trên trán cậu, sau đó lặng lẽ nhìn cậu, lúc thấy cục cưng của mình nằm đó, anh thật sự không biết phải làm thế nào, máu toàn thân đều đông cứng lại.

Anh cúi người hôn lên trán cậu, nhỏ giọng nói: "Em là muốn lấy mạng của anh đấy." Bác sĩ Từ ở ngoài cửa cầm bệnh án vừa định đưa cho bạn mình, nhưng lại nhìn thấy cảnh này.

Vì vậy, hắn nhẹ nhàng đóng cửa rồi rời đi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.