Đóa Hồng Kiêu Ngạo

Chương 57: Ngày Mai, Hãy Mang Em Đến Gặp Anh Ấy




Mồng tám tháng chạp, Hà Lương được mẹ cử đến nhà Thẩm Thanh ăn lễ Lạp Bát(*).

Một ngày lễ nhằm tưởng nhớ sự thành đạo của Đức Phật Thích-ca Mâu-ni.

Ngày thường hai nhà cũng khá thân thiết nên Hà Lương sớm đã xem gia đình Thẩm Thanh như gia đình mình.

Vừa tan học, cậu liền khoác bộ đồng phục xộc xệch đến trước nhà họ Thẩm, tùy tiện đẩy cửa bước vào.

Tiếng "Chào dì" chưa kịp thốt ra đã chết lặng trong bụng trước khung cảnh ba người trong nhà.

Trường hợp này kỳ diệu như mấy bộ phim gia đình, phim thần tượng chiếu trên ti vi cho người lớn tuổi xem.

Hà Lương vừa vặn đứng ngoài tầm mắt của cả ba người, cho nên lúc này không ai phát hiện ra cậu.

Mãi tới khi cậu mở miệng đùa giỡn: "Hai người show ân ái có thể vừa vừa phải phải thôi được không, dì Thẩm hâm mộ đến đỏ cả mắt rồi kìa."

".......?"

Giang Cẩn Châu buông tay ra, Thẩm Tô Khê lập tức quay đầu nhìn về thư phòng.

Thẩm Thanh đứng ở cạnh cửa, bụi bay lơ lửng quanh người bà, ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ hắt lên khuôn mặt khiến nét mặt bà mềm mại khác hẳn mọi khi.

Đuôi mắt ửng đỏ, giống như một loài thú ngủ đông phải thu móng vuốt của mình, đâm ngược vào da thịt.

Thẩm Tô Khê bỗng thấy nghèn nghẹn.

Nhưng cô cố nén cảm giác lo sợ, rồi buông một câu bông đùa: "Mẹ cảm động phát khóc trước tình yêu của bọn con đúng không."

"......"

Thẩm Thanh làm lơ nụ cười ngu ngơ của cô, cả người bày ra bộ dạng "nhãi con chớ lại gần". Bà nghiêng đầu nhìn đồng hồ: "Ở nhà không có gì ăn, buổi tối hai đứa tự lo đi."

Hà Lương không rõ tình hình hiện tại là thế nào, nhưng vừa nghe có thể ăn ké, cậu nhanh nhảu lên tiếng: "Em cũng đi, dẫn em theo nữa."

Thẩm Tô Khê: ".....?"

Cái bóng đèn này bị ấm đầu hả?

Sống đến chừng này tuổi mà còn có thể làm một người ngốc bạch ngọt, không dính bụi trần, cũng không dễ dàng gì.

Thẩm Tô Khê lập tức phóng ánh mắt như dao găm tới chỗ Hà Lương.

Hà Lương đã sắp 18 tuổi, tuy mắt nhìn không tốt nhưng vẫn tính là người nhanh nhạy, đụng phải kẻ mạnh cũng biết cúi đầu.

Đón nhận ánh mắt không mấy thân thiện của Thẩm Tô Khê, cậu lập tức quay đầu đi, hóa thành cái lò xo nhảy lộc cộc khỏi nhà Thẩm Thanh.

Sau khi cái bóng đèn chướng mắt rời đi, Thẩm Tô Khê mới chậm rãi suy xét ý tứ trong lời ban nãy của mẹ mình.

Nếu cô không nhầm, lời này có thể xem như bà đã ngầm đồng ý bọn họ quen nhau.

Cô cố kiềm khóe miệng đã cong tới mang tai, không nhịn được mà nói: "Vậy ngài thì sao?"

Thẩm Thanh bị chữ "ngài" bất thành lình của cô làm cho ngẩn người.

Có ai ngờ nuôi đứa nhãi con này hơn hai mươi năm, tiếng "ngài" duy nhất nghe được vẫn phải nhờ danh "con rể tương lai" mới có.

"Đi một chuyến." Giọng Thẩm Thanh đã khàn đến khó nghe, "Ngu thành."

Đột nhiên bà muốn tới Ngu thành, Thẩm Tô Khê không hiểu ra sao. Chuông cảnh báo trong lòng cô reng lên: "Mẹ đến Ngu thành làm gì?"

Thẩm Thanh nhíu mày: "Sao con lớn tiếng thế hả? Vừa về liền không coi cái nhà này ra gì."

"......"

Thẩm Tô Khê nhất thời không rõ có phải Thẩm Thanh đang lảng sang chuyện khác hay không, cô không nhịn được mà nói: "Con đi cùng mẹ."

Thẩm Thanh không đáp, nhưng từ ánh mắt của bà, cô nhìn ra được ý tứ "Sao mẹ phải mang theo một đứa ngốc không hiểu chuyện chứ".

"......"

Ánh mắt Thẩm Tô Khê chăm chú dán trên người Thẩm Thanh, hi vọng nhìn ra được chút bất thường gì từ bà.

Nhưng Thẩm Thanh vẫn giữ y biểu tình lãnh đạm như cũ, khiến cô không biết bà đang suy tính gì trong đầu.

Cô nói: "Để con theo làm người dẫn đường cho mẹ."

Ngu thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Nếu cô có thể chạm mặt những người Tô gia, thì Thẩm Thanh cũng có thể.

Hoặc biết đâu, ý định của bà chính là đi gặp bọn họ?

Thời điểm Thẩm Tô Khê nói chuyện, ngón tay cô không ngừng vò vạt áo.

Giang Cẩn Châu biết, cô đang thấy bất an.

Anh rủ mắt, yên lặng nắm lấy tay cô.

Thẩm Tô Khê có hơi ngây người. Nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay khiến trái tim cô càng thêm vững vàng.

Thẩm Thanh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, ánh mắt nhìn đi xa xăm, khẽ sượt qua người Giang Cẩn Châu rồi thu hồi.

Giang Cẩn Châu biết bà muốn anh đảm bảo, anh âm thầm hướng bà gật đầu.

Tới khi Thẩm Thanh rời đi, Hà Lương không biết từ đâu lại chui ra.

"Anh rể", cậu cười ngọt xớt, "Cầu bao nuôi."

"......"

"......"

-

Ba người đến một nhà hàng Âu sang trọng gần đó.

Nhận thức được đây có thể là lần duy nhất mình được ăn ở chỗ thế này, Hà Lương không hề khách khí mà gọi hai suất bò bít tết.

Ngược lại, Thẩm Tô Khê thất thần cả bữa ăn.

Hà Lương tưởng cô ra vẻ "chim nhỏ e ấp" trước mặt người yêu, cho nên liền lấy điện thoại nhắn tin cho đám bạn.

Hà Lương: "Tụi mày không biết đâu, anh Khê trước mắt bạn trai không khác gì diễn viên Hollywood. Thôi tao cứ vờ như không thấy gì nhé."

"Có bằng chứng thì tin!"

Hà Lương tắt âm lương, hướng camera lên phía đối diện chụp một cái. Nhưng  do chột dạ, cậu chụp không được chuẩn xác lắm.

Trong hình chỉ thấy một đôi bàn tay khéo léo cắt thịt bít tết.

"???"

"Tay anh Khê bị biến dị hả?"

Hà Lương nhìn chủ nhân của đôi tay trong ảnh đưa phần bít tết đã cắt cho Thẩm Tô Khê, cậu lặng lẽ cúi đầu nhắn tiếp.

Hà Lương: "Người ta được bạn trai chiều chuộng."

Hà Lương: "Tao thấy anh Khê sắp thăng cấp lên thành lão Phật gia Từ Hi luôn rồi."

Hà Lương: "Còn sến hơn cha mẹ tao ở nhà nữa."

"👍🏻"

"Vậy mày cũng rảnh nhỉ, chỗ hai vợ chồng người ta nói chuyện yêu đương, mày tới ăn cơm chó sao?"

Hà Lương cười lạnh, chụp món đắt nhất trong menu gửi vào nhóm chat: "Không phải ăn cơm chó, là ăn ké~"

"......"

"Phắn!"

"Cút giùm."

-

Sau khi về khách sạn, Thẩm Tô Khê nhắn tin cho Thẩm Thanh.

suxi: "Mẹ tới Ngu thành chưa?"

Mấy phút sau bà mới trả lời: "Sắp tới rồi."

Qua nửa tiếng:

suxi: "Mẹ tới khách sạn chưa?"

Thẩm Thanh vẫn trả lời muộn mấy phút như cũ: "Con không ở cùng Giang Cẩn Châu à?"

"?"

Có ý gì?

suxi: "Có chứ."

Thẩm Thanh: "Vậy sao con còn rảnh rỗi như vậy?"

".....?"

Tắm rửa xong xuôi, Thẩm Tô Khê lại gọi điện thoại cho Thẩm Thanh.

Chuông đổ một hồi lâu cũng chưa thấy ai bắt máy.

Cô bỗng chốc hoảng hốt, gọi mười mấy cuộc, đáp lại cô chỉ có tiếng tút tút vô vọng.

Giang Cẩn Châu vừa về đến phòng.

Thẩm Tô Khê ngồi xếp bằng trên thảm gần giường, trên người khoác bộ váy ngủ rộng rãi, vai lưng cô rũ đến mức không thể thấp hơn được nư.

Trong phòng chỉ mở đèn hoàng hôn đầu giường, ánh sáng mờ ảo bao bọc nửa thân trên của cô.

Đôi chân trắng trẻo của cô dường như hòa tan vào tấm thảm trắng.

Cả người Thẩm Tô Khê yếu ớt, suy nhược như thể một cơn gió cũng có thể thôi cô bay đi.

Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên nhìn: "Mẹ em không nghe điện thoại."

Giang Cẩn Châu luồn tay qua người cô, định nhấc cô lên.

Thẩm Tô Khê giằng co không chịu đứng dậy.

Anh đành thôi, cùng ngồi xuống với cô.

Đôi mắt Thẩm Tô Khê đã long lanh nước mắt: "Anh nói gì với mẹ em hả?"

Có một số việc, khi đã chọn nói ra sẽ tổn thương người khác, cũng tổn thương chính mình.

Cho nên trước mặt Thẩm Thanh, cô chỉ có thể giả vờ ngu ngơ.

Giả vờ không biết vì sao bà lại khóc.

Cũng giả vờ không biết vì sao bà muốn đến Ngu thành.

Giang Cẩn Châu ngồi yên, kể lại đoạn chuyện xưa kia cho cô, nhưng lược đi phần quan trọng nhất.

Chuyện này tốt nhất vẫn nên để Thẩm Thanh nói cho cô biết.

Thẩm Tô Khê an tĩnh nghe, ánh mắt dần tản mạn không có tiêu cự, mãi đến khi anh xoa bả vai cô. Cô mới hoàn hồn.

"Cha em thật sự rất yêu mẹ em."

Cô phụng phịu: "Vậy còn anh? Anh có yêu em không?"

"Anh yêu em." Câu trả lời của anh rất dịu dàng.

"Vậy anh sẽ biến mất như ông ấy sao?"

Giang Cẩn Châu bị giọt nước trong veo trong mắt cô làm lung lay, giọng nói khản đặc của Tô Tích như hiện về bên tai.

"Là cùng cô ấy sống thật tốt, hoặc rời bỏ cô ấy, chết một mình."

Nhưng với anh tình yêu không phải như vậy.

Cho nên.

"Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em."

Cho tới khi cái chết chia lìa đôi ta.

Thẩm Tô Khê sửng sốt một lúc lâu, sau đó cô một bật cười, dang hai tay làm nũng với anh: "Ôm em."

Nhào vào lồng ng.ực quen thuộc, cô nhanh nhẹn vòng tay qua cổ anh, đầu rúc vào hõm vai anh dụi qua dụi lại.

"......"

"Đừng lộn xộn." Anh trầm giọng.

Thẩm Tô Khê sao có thể bỏ lỡ cơ hội thêm dầu vào lửa, cô không nói một lời mà ngẩng đầu hôn anh, từ môi đến hầu kết, vừa hôn vừa m.út, nhiệt tình trêu chọc.

Trời đất quay cuồng, cả người cô ngã lên giường.

Thẩm Tô Khê né nụ hôn của anh, hai tay đẩy đẩy rồi đột nhiên trịnh trọng: "Em nghĩ trong bụng em đang có...."

Cô còn chưa dứt lời, trong đầu Giang Cẩn Châu đã nhảy ra hai chữ "em bé".

Anh liền trố mắt nhìn cô.

Qua một lúc mới nghe cô nói: "Người ăn xin."

"?"

"Em đói bụng rồi, đi ăn thôi."

Giang Cẩn Châu: "......"

Anh bất lực đứng dậy, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt cô.

Thẩm Tô Khê cười xấu xa, lộ ra vẻ kiêu căng sáng rọi đã lâu không thấy.

"Em muốn ăn gì?" Anh hỏi.

"BBQ."

"Cái khác đi."

"Xiên nướng."

"......"

Giang Cẩn Châu: "Không sợ đau dạ dày sao?"

Thẩm Tô Khê vờ nghĩ ngợi: "Đau đã rồi tính."

"......"

-

Thẩm Thanh nhìn thấy Triệu Lăng ở cổng ra vào.

"Đã nhiều năm như vậy, cô Triệu không thay đổi chút nào." Bà áp xuống biểu tình lạnh lùng mọi khi, nở một nụ cười.

Đối diện khuôn mặt quen thuộc kia, Triệu Lăng có chút hoảng hốt, sau một lúc mới đáp: "Còn A Thanh thì thay đổi thật nhiều, ngày càng xinh đẹp."

"......"

Thẩm Thanh cạn lời.

Bà rốt cuộc cũng rõ lời ngon tiếng ngọt Giang Cẩn Châu dùng để dụ dỗ con gái bà là từ đâu mà có.

Giữa thành thị sáng trưng đèn điện, một chiếc Bentley hòa vào dòng xe hối hả.

Nửa giờ sau, xe dừng trước một nhà hàng ở trung tâm thành phố.

Gọi món xong, cả hai không hẹn mà cùng lâm vào trầm mặc.

Nhiều năm trôi qua, lần nữa nhìn thấy Triệu Lăng, cảm xúc của Thẩm Thanh nhất thời hỗn loạn.

Có hồi tưởng, có cảm khái, duy chỉ có hận thù là không.

Đó là quyết định của Tô Tích, không thể trách bất cứ ai.

Nhưng Triệu Lăng không nghĩ vậy.

Trên đường đi, Triệu Lăng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi vừa thấy khuôn mặt Thẩm Thanh, đầu óc bà liền trống rỗng.

Cuối cùng, bà chỉ có thể nói: "Tô Khê là một đứa trẻ ngoan, em dạy con bé thật tốt, cô rất thích."

Thẩm Thanh nhấp một ngụm trà, rồi khen đáp một câu: "Cô cũng vậy."

Triệu Lăng cười nói: "Vẫn là em dạy dỗ tốt hơn."

Thẩm Thanh chỉ khẽ ừ một tiếng.

Triệu Lăng: "......"

Thời gian phảng phất ngược về hơn hai mươi năm trước, hai người lại trở thành một cặp cô trò không có gì giấu nhau.

Bọn họ hàn huyên rất nhiều, chỉ né tránh nhắc tới người xưa.

Bản hòa tấu "Đám cưới tình yêu" vừa vặn vang lên lúc ra về.

Triệu Lăng liếc mắt nhìn người đối diện.

Trong ký ức của bà, Thẩm Thanh vốn là một người lạc quan tươi sáng, nào có trầm tĩnh, sắc sảo như bây giờ.

Triệu Lăng chưa từng nói cho ai biết.

Sau ngày Tô Tích rời đi, bà nhận được một tin nhắn từ ông.

Một đoạn tin nhắn thoại vỏn vẹn vài chữ, nhưng chứa đựng tấm chân tình của một tình yêu cầu mà không có được, đến chết cũng không phai tàn.

"A Thanh." Triệu Lăng đột nhiên kêu một tiếng: "Đây là Tô Tích để lại."

Bà ấn mở màn hình, đưa điện thoại sang.

Thẩm Thanh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng Triệu Lăng kịp nhin thấy những ngón tay khẽ run lên khi nghe thấy cái tên "Tô Tích".

Qua một lúc lâu Thẩm Thanh mới nhận lấy điện thoại.

Trong nhà hàng bật máy sưởi ấm áp, trên trần treo đèn chùm pha lệ hoa lệ, khiến người ta mất cảnh giác mà chìm vào mộng cảnh hư ảo.

Chờ đến khi tin nhắn thoại kết thúc, Thẩm Thanh mới thong thả rũ mắt xuống--

"Chị, cầu xin chị, hãy để cô ấy có được quãng đời thanh tĩnh."

Thẩm Thanh bất giác muốn cười, nhưng hai mắt bà đã ươn ướt từ lúc nào chẳng hay.

"Cô." Bà gọi.

Triệu Lăng khẽ đáp.

"Ngày mai, hãy mang em đến gặp anh ấy."

-

Giang Cẩn Châu lái xe đến khu ẩm thực gần nhất.

Chưa tới 8 giờ, đường phố hai bên đã tấp nập mấy quầy hàng lưu động, mùi thịt nướng hòa cùng gió thơm phức động lòng người.

Bắc thành đêm nay phá lệ lạnh lẽo, gió không ngừng luồn vào mọi khe hở, Thẩm Tô Khê rùng mình một cái.

Giang Cẩn Châu đã quen nhìn phong cách thời trang phang thời tiết  của cô, anh tháo khăn choàng cổ xuống, dịu dàng quấn quanh cổ cô.

"Em lên xe đợi đi." Giang Cẩn Châu kéo cô lên: "Anh mua mang về khách sạn ăn."

Thẩm Tô Khê do dự một lúc rồi gật đầu.

Giang Cẩn Châu đứng chắn hướng gió, anh chỉnh lại khăn choàng trên cổ cô cho ngay ngắn rồi mới đi đến quầy thịt nướng.

-

Ở khu phố đối diện, có một cặp mắt lặng lẽ quan sát bọn họ.

Giống như quả cầu thủy tinh chìm trong mực, thâm trầm không có ánh sang.

"Cậu đang nhìn gì đó?"

Diệp Tuyết thu hồi tầm mắt: "Không có gì."

"Chúng ta đi mau thôi, những người khác còn đang đợi." Người bên cạnh cô ta thúc giục.

Diệp Tuyết đột nhiên a một tiếng: "Cậu đi trước đi, tôi để quên đồ trên xe, phải đi về lấy."

"Đồ gì mà phải nhất quyết về lấy như vậy?"

Diệp Tuyết hơi ngừng lại, sau đó liền bật cười.

"Một thứ rất quan trọng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.