Đóa Hồng Kiêu Ngạo

Chương 26: 26: Phụ Nữ Nói Diễn Là Diễn Sao




Âm thanh mang ý vị làm nũng của cô vang lên, chiếc mũi nhỏ nhắn chun lại đáng thương.

Mấy người trong đồn cảnh sát đều há mồm trợn mắt nhìn cô.

Lớp học tư tưởng chính trị xã hội chủ nghĩa sao lại biến thành sân khấu diễn kịch Tứ Xuyên rồi?

Phụ nữ, nói diễn là diễn sao?

Không đúng! Ban nãy còn không phải phụ nữ kia kìa!

Thẩm Tô Khê rủ mắt, bả vai cũng buông lỏng, nhìn kỹ còn phát hiện cả người cô run khe khẽ, toàn thân thê thảm như đang nói "Tôi coi thế giới như tình đầu, nhưng thế giới chỉ coi tôi như lốp dự phòng".

Tiếng bước chân ngắn ngủi rốt cuộc cũng dừng lại, khoảng cách hai người kéo gần.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô mới chú ý hôm nay anh không giống như mọi ngày.

Áo khoác da màu đen, tay áo dán đầy logo tiếng Anh khác nhau, vai rộng eo thon, ống quần đen dài bao bọc hai chân thẳng tắp.

Anh không đeo kính, đôi mắt sâu thẳm, mí mắt hẹp dài, đuôi mắt khẽ xếch, lúc cười hay không cười đều có vẻ bí ẩn tà ác khó tả.

Có lẽ do tới gấp rút, tóc anh bị gió thổi rối xù, mồ hôi chảy từ thái dương xuống, sượt qua đuôi mắt anh, môi cũng khô nứt.

Giang Cẩn Châu hơi nghiêng người, cả khuôn mặt ẩn hiện dưới ánh nắng, mảng bóng đen bao phủ biểu cảm vốn chẳng quá rõ ràng trên khuôn mặt.

Nhưng không biết vì sao Thẩm Tô Khê có thể cảm nhận được cơn giận của anh.

Chờ đến khi cô nắm lấy tay anh, sắc mặt của anh mới thoáng thả lỏng.

Anh thuận thế nắm chặt tay cô, sau đó mới quay sang cười một cái an ủi.

Thẩm Tô Khê còn chưa kịp hỏi vì sao anh biết cô ở đây, liền nghe thấy anh mở miệng trước: "Xảy ra chuyện gì?"

Lời này không phải nói với cô.

Trong điện thoại, Cao Duệ nói không rõ ràng, Giang Cẩn Châu chỉ có thể suy đoán Thẩm Tô Khê "cọ xát" với người ta một chút.

Quả thật là cọ xát--

Cọ rớt cả một lớp da của đám người kia.

Tầm mắt Giang Cẩn Châu lặng lẽ lướt qua đám người góc bên kia, sau đó mới quay lại nhìn cô.

Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi vừa rồi, ba tên lưu manh lập tức căng thẳng trong lòng.

Mẹ nó đây là khúc nhạc dạo cho hợp xướng đồng vợ đồng chồng tát người cũng chết sao!

Cảnh sát Trương thời trẻ cũng coi như cao thủ tình trường, vừa nhìn liền biết cậu trai trẻ này tới tìm công lý cho bạn gái.

Ông ho hai cái, hắng giọng rồi mới nói: "Có người báo án nói..." Ông dừng lại một chút, kịp thời nuốt lại ba chữ "Thẩm đại ca": "Cô Thẩm đánh...! người ngoài đường."

Nói xong, ông âm thầm thở dài, hôm nay cứ suýt thì lỡ lời.

Nhìn ba khuôn mặt sưng vù kia, tí nữa thì ông nói thành "đầu heo".

Ba đầu heo bên góc vội vàng tiếp lời, vừa vặn lộ ra cái bụng béo ục ịch bầm tím.

"Đúng vậy, mọi người đều tới phân xử đi, xem thử tôi bị đánh thành hình dáng gì rồi?"

"Ở đâu ra người đàn bà lực điền thế này???"

"Trời đất ơi! Ai trả tôi khuôn mặt anh tuấn tiêu sái bây giờ?!"

Quần chúng phẫn nộ kêu la, cảnh sát Trương phải đập bàn thật mạnh mới chịu im lặng.

Thẩm Tô Khê nghe đám lưu manh kể lể, cô lập tức không vui, đã ăn cướp còn la làng!

"Rõ ràng bọn họ hướng tới tôi trước, trên tay còn cầm gậy bóng chày lớn như vậy." Cô vung tay: "Còn nói tôi đứng yên đó...!Từ nhỏ đến lớn đã bao giờ tôi gặp trường hợp như thế đâu."

Nói đến đây, Thẩm Tô Khê đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Cẩn Châu.

Để chứng minh cô sợ thật, bàn tay nắm tay anh càng siết chặt.

"Lúc ấy em sợ lắm, chân mềm nhũn hết." Giọng cô run rẩy, nghe như sắp khóc.

Cô vuốt vuốt ngực, dưới ánh nhìn không thể tin nổi của đám lưu manh bị đánh bầm dập.

?

Chân mềm nhũn?

Nhưng nắm đấm của cô hình như còn cứng cỏi lắm!

Cảnh sát Trương đau đầu không thôi, lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm ở đồn cảnh sát ông gặp cả hai bên đều đóng vai nạn nhân thế này.

"Tôi cũng không có ý gì, nhưng mà cô ra tay hình như hơi nặng quá, vượt mức phòng vệ chính đáng rồi."

Thẩm Tô Khê vươn cổ cãi lại: "Tôi làm sao biết được tiềm lực của mình lại lớn như vậy?"

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối: ".....?"

Cô vừa nói gì thế nhỉ?

Đánh nhau cũng sẽ bộc phát tiềm lực sao?

"Tiềm lực của con người trong tình huống khẩn cấp, làm sao tôi có thể kiểm soát được?"

Thấy mọi người trầm mặc, cô bắt đầu bốc phét: "Không phải trong sách đạo đức và tư tưởng hồi tiểu học có một ví dụ thế này sao, người cha thấy con gặp nguy hiểm nên đã dùng tay không nâng chiếc xe hơi lên...!Mọi người không đi học à?"

"......"

"Tôi đã làm gì sai? Chẳng qua tôi chỉ phản ứng vô cùng bình thường khi gặp nguy hiểm mà thôi!"

".......?"

Xin đừng!

Hai chữ "bình thường" này không xứng với ngài!

Giang Cẩn Châu lấy lại bình tĩnh, nghe hai bên nói chuyện, anh đã nắm được sơ sơ tình hình.

"Chuyện này." Anh nhếch môi: "Tôi sẽ truy cứu tới cùng."

Lúc ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã mờ tối, vừa qua 5 giờ, trên bầu trời điểm vài ngôi sao thưa thớt, ánh sáng mỏng manh.

Trên đường đến chỗ ăn, Giang Cẩn Châu gọi điện cho Cao Duệ: "Hỏi ra chưa?:

"Tác phong làm việc của tôi cậu còn chưa yên tâm hay sao." Cao Duệ tự khen vài câu, phát giác đối phương không kiên nhẫn, anh mới nói vào chuyện chính: "Đám ruồi bọ kia cũng bị người ta thuê thôi, cậu đoán người thuê bọn chúng là ai?"

Trong lòng Giang Cẩn Châu sớm đã có suy đoán, anh trả lời rất nhanh: "Thạch Tấn?" Ngữ điệu vô cùng bình tĩnh.

Nào ngờ đầu kia hỏi lại: "Thạch Tấn? Thằng con ăn chơi trác táng của Thạch gia à?"

Cao Duệ không biết Giang Cẩn Châu cùng Thạch Tấn có xích mích từ trước, huống hồ giới hào môn cũng có phân cấp.

Địa vị của Giang gia và Thạch gia ở Việt thành hoàn toàn chênh lệch, với tính tình cao ngạo của Giang Cẩn Châu, sao có thể để một đứa ăn chơi trác táng vào mắt.

Nghe ra sự kinh ngạc trong giọng nói của Cao Duệ, Giang Cẩn Châu liền rõ không phải là Thạch Tấn, anh vô thức sờ túi tìm thuốc, một lúc sau lại bỏ xuống.

Không phải Thạch Tấn thì là ai?

Người phụ nữ gặp ở trường quay hôm đó chắc chắn sẽ không chủ động ra tay, hay ả ta đã trèo lên được người đàn ông khác?

Cao Duệ nói: "Là Đàm Thịnh, bị con đàn bà kia xoay mòng mòng rồi.

Có điều thằng này cũng khôn, thuê vài chục người, cuối cùng việc mới rớt xuống tay đám lưu manh mới nhú này."

Cái tên Đàm Thịnh này có chút quen tai, Giang Cẩn Châu nghĩ một lát mới nhớ ra Trần Kỳ cũng từng nhắc đến.

"Con đàn bà" trong lời Cao Duệ cũng không quá khó đoán.

Đàm Thịnh, Liễu Y Lan, Thạch Tấn...

Nhẩm mấy cái tên này vài lần trong miệng, sau đó anh mới nhàn nhạt nói: "Lần này cảm ơn cậu."

Cao Duệ tự rõ hai chữ "cảm ơn" này không chỉ là đơn giản thuận miệng.

Mà là một ân tình.

Anh cười nói: "Chuyện nhỏ thôi."

Qua vài giây.

"Còn có chuyện xin làm phiền cậu."

Nghe được lời này, sống lưng Cao Duệ lập tức thẳng tắp.

Giang thiếu thế nhưng sẽ nói "xin làm phiền"!

"Cậu cứ nói đi."

Giang Cẩn Châu khẽ cong khóe môi: "Tối mai tìm thời gian hẹn Thạch Tấn đến Lam Hải đi."

Cao Duệ không rõ vì sao đi một vòng lại về với Thạch Tấn, nhưng đó chẳng phải chuyện của anh, anh chỉ cần xong việc rồi nhận lấy phần ân tình này.

"Được, hẹn xong tôi sẽ báo cho cậu một tiếng."

Chiếc xe dần rời xa vùng ngoại ô hẻo lánh, hòa vào ánh đèn cao tốc mờ ảo.

Thẩm Tô Khê phát giác cơn giận của người bên cạnh vẫn chưa tiêu tan, hờn dỗi lấp đầy không gian chật hẹp, cô cảm thấy hơi áp lực.

Cô mở cửa sổ xe ra, gió lạnh phơ phất thổi vào, lúc này mới nghe thấy anh nói: "Ngày mốt em rảnh không?"

Loại trạch nữ như cô ngày nào mà chẳng rảnh?

Thẩm Tô Khê không kịp phản ứng: "Ngày đó có chuyện gì sao?"

"Ngày đó," Giang Cẩn Châu xoay đầu nhìn cô, nét mặt ôn hòa: "Muốn ở bên em."

Sao lại đột ngột như vậy? Khiến người ta ngại muốn chết!!!

Thẩm Tô Khê chớp chớp mắt không tự nhiên, sau đó mới nhận ra ngày mốt là ngày mấy.

Thoáng chốc, lông mày cô cong lên, ánh sáng từ đèn đường khẽ hắt lên đôi mắt long lanh của cô.

"Chắc là rảnh."

Cô cố nén niềm vui.

Xe dừng trước một cửa hàng tiện lợi.

Giang Cẩn Châu nói: "Anh vào mua ít đồ."

Thẩm Tô Khê gật đầu, ngay khi cửa xe vừa khép lại, cô lập tức lấy điện thoại ra.

suxi: "Alo alo chị em mình ơi!!!"

Tần Mật nhanh chóng nhắn lại 10 dấu chấm hỏi.

suxi: "Kỷ niệm 100 ngày thì nên làm gì? Tao lần đầu yêu đương không có kinh nghiệm, cầu giúp đỡ!!!"

Tần Mật: "......"

Kinh nghiệm của tao dùng trên người mày thì không phải quá hời cho Giang Cẩn Châu hay sao?

Tần bảo bối: "Không có gì thú vị đâu! Tin tao! Chán lắm!"

suxi: "Chán là chán thế nào? Mày cứ nói đi."

Tần Mật gửi meme "Nghĩ kỹ trước khi mở mồm" qua rồi mới nhắn lại: "Đi ăn, đi công viên, đi coi phim, đi dạo, thế thôi."

Thẩm Tô Khê ngẩn người một lúc.

suxi: "Đúng là mày nhàm chán thật."

Tần bảo bối: "......"

Ngay lúc cô cất điện thoại, cửa xe vừa vặn mở ra, người bên cạnh đưa qua một hũ sữa chua.

Thẩm Tô Khê ngừng lại, chợt nhận ra tối nay hình như cô ăn..

hơi nhiều?

Nhưng dù sao đánh nhau mà, tốn sức ăn nhiều cũng là lẽ thường tình.

Sau khi tự tìm lý do đầy tính thuyết phục xong, cô không do dự mà nhận lấy sữa chua: "Cảm ơn anh."

Hai mươi phút sau, xe chạy đến bên dưới chung cư.

Thẩm Tô Khê ngồi lì trên ghế, tựa lưng vào ghế, tư thế hệt như quan lớn "chờ người hầu hạ".

Tới rồi!

Đừng trách em không cho anh cơ hội để hôn một cái chúc ngủ ngon nhé.

Nhưng đợi cả nửa buổi cũng không thấy người bên cạnh có động tĩnh gì.

Được lắm, không hổ là đệ tử của Plato.

Đang muốn xuống xe, Giang Cẩn Châu đột nhiên cúi người lại, Thẩm Tô Khê giật mình một cái, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.

Chuẩn bị sẵn tư thế đón nhận, đột nhiên cô nghe thấy anh nói: "Không tháo được đai an toàn à?"

"......?"

Thẩm Tô Khê ngoài cười nhưng trong không cười.

Không phải đai an toàn không tháo được, chỉ có cuộn len rối mù trong đầu anh là không tháo được!

Haizz, thời gian không chỉ là con dao mổ lợn.

Nó còn là vũ khí làm sa sút trí thông minh nữa.

Ngay sau đó, "cạch" một tiếng, như thay lời muốn nói--

"Em thấy chưa, mở rồi nè."

"......?"

Con mẹ nó!

Thẩm Tô Khê hít một hơi sâu, quyết định không thèm chấp nhặt với đồ đàn ông chó chết này.

Năm giây sau, có tiếng đóng cửa vang lên dữ dội.

Thẩm Tô Khê hậm hực giậm bước.

Trong lòng nghèn nghẹt, cô hoàn toàn không nhận ra sau lưng có người tới gần.

Vừa tới bậc thềm, cổ tay đột nhiên bị kéo lại, mang cô về với hương tuyết tùng thanh mát.

Chờ đến khi được anh ôm trọn trong vòng tay, cô mới bất giác nhận ra cảm xúc ẩn giấu bên dưới cơn giận của anh.

Anh đang sợ hãi.

Sợ cái gì, cô biết rõ.

Hai người đều không nói lời nào.

Khung cảnh vô cùng yên tĩnh, màn đêm thanh tịnh như làn nước, thỉnh thoảng có lá cây sượt qua chân, rồi biến mất trong bóng tối, nhẹ như một cơn gió thổi khe khẽ.

Cái ôm của anh thật chặt, Thẩm Tô Khê có hơi khó thở, nhưng cô không đẩy anh ra, vẫn duy trì tư thế không thoải mái lắm này, sau đó cô giơ tay vỗ về lưng anh.

Khi cô còn nhỏ, Thẩm Thanh cũng hay làm thế với cô.

Như một loại an ủi thầm lặng.

Dịu dàng cho anh biết, không cần sợ hãi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.