Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 989




Chương 989

Người anh này, cô không muốn vứt bỏ, nhưng cũng chỉ là người anh này, còn những người khác cô cũng sẽ không cần.

“Anh, Lục Gia Bách đâu?”

Thẩm Thành đi đến bên giường rồi ngồi xuống, sau đó dang tay ôm lấy hai mẹ con cô vào trong lòng.

“Tối hôm qua uống quá nhiều rượu, còn đang ngủ.”

Anh ta nói như vậy khiến Dương Tâm nhanh chóng nhíu mày.

Uống rượu không tốt cho sức khỏe.

Thẩm Thành lại nói: “Em không cần phải lo lắng cho cậu ta, đều là những người đàn ông mạnh mẽ, nếu như có chút áp lực ấy mà cậu ta cũng không chịu nổi thì anh phải suy nghĩ lại kỹ càng việc giao em cho cậu ta đấy.”

Dương Tâm cũng cảm thấy Lục Gia Bách không phải là người sẽ tự đẩy bản thân vào nguy hiểm, cô cũng không hỏi nữa, nói sang chuyện khác: “Trần Tuấn như thế nào rồi?”

“Tối hôm qua sốt cao không hạ, nhưng mà bây giờ cũng đã hạ nhiệt rồi.”

Dương Tâm đưa tay đẩy anh ta ra, lại đưa tay đẩy đứa bé ở trong ngực ra, xoay người chuẩn bị xuống đất.

“Em phải đi thăm anh ấy một chút, tối hôm qua bác sĩ tiêm thuốc ngủ cho nên em ngủ sâu quá, em cũng quên mất là phải đi hỏi thăm tình hình của anh ấy.”

Thẩm Thành biết cô không yên lòng, anh ta có khuyên thêm cũng không có ích gì, vội vàng đưa tay đỡ lấy cô.

“Được rồi, anh đi qua đó với em.”

“…”

Trong một căn phòng bệnh khác.

Hải Vy từ từ tỉnh lại từ trong hôn mê.

Sau khi mở mắt ra, cô ta nhìn thấy một người đàn ông đang nằm sấp bên giường của mình.

Gò má của anh ta đưa về phía cô, mày kiếm nhíu chặt, dường như ngủ không được ngon.

Ma xui quỷ khiến, Hải Vy lại chậm rãi nâng cánh tay đang không có chút sức lực nào lên, từ từ chạm vào hàng mi cứng rắn của anh ta.

Giấc ngủ của người đàn ông ấy vốn không sâu, lại bị cô ta chạm vào, thế là anh ta tỉnh giấc theo bản năng.

Hải Vy sững sờ, muốn rút tay về những đã không kịp nữa, bởi vì cổ tay của cô ta bị bàn tay của anh ta nắm lấy.

“Đau, buông ra.”

Lạc Hồ không để ý đến lời cô ta nói, giọng nói của anh ta khàn khàn: “Hôm qua anh đã uống thuốc khôi phục ký ức, anh cũng đã nhớ lại khoảng ký ức bị mất kia. bây giờ anh đang ở trước mặt em, chẳng lẽ em không có chuyện gì muốn hỏi anh hay sao?”

Hải Vy kinh ngạc nhìn anh ta.

Anh ta uống thuốc phục hồi ký ức?

Bây giờ anh ta đã nhớ lại tất cả rồi sao?

“Hải Vy, bây giờ chúng ta đều đã là người trưởng thành cả rồi, cũng có khả năng suy nghĩ độc lập rồi, vậy thì dùng cách của người trưởng thành để giải quyết vấn đề đi, anh không muốn kéo dài thêm nữa. Bây giờ chúng ta cũng đã có con rồi, dường như cuộc đời của chúng ta đã được gắn kết lại rồi, không thể nào chia tay được nữa. Nếu như em có điều gì không hài lòng ở anh thì có thể nói ra, chúng ta cứ bình tĩnh giải quyết từng chuyện một.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.