Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 985




Chương 985

Sau khi nhìn bố mẹ rời đi, Thẩm Thành nhíu mày nói: “Anh vẫn cứ có cảm giác hai người họ đang giấu anh việc gì đó, nếu họ đã quyết định trục xuất Thẩm Thanh Vi ra khỏi nhà thì không lý nào lại không đưa cô ta đi cục cảnh sát cả.”

Dương Tâm không để bụng nói: “Chẳng liên quan gì đến em cả, bây giờ em không muốn làm con gái của nhà họ Thẩm mà chỉ muốn làm vợ của Lục Gia Bách thôi. Nếu anh thương em thì giúp em xử lí Lục Gia Bách đi, hình như anh ấy không cần em nữa.”

Thẩm Thành bật cười: “Em nghĩ nhiều rồi đấy, cậu ta coi trọng em còn hơn cả tính mạng của chính mình nữa kìa.”

“Nhưng anh ấy không vào thăm em, còn cúp điện thoại của em, còn đi thẳng không thèm quay đầu lại nữa. Em đã đáng thương yếu ớt như vậy rồi mà anh ấy cũng không vào an ủi em một chút, bây giờ em chỉ muốn tìm một bờ vài để dựa dẫm vào mà thôi.”

Thẩm Thành lắc đầu, anh ta thấy hai mắt cô ngập nước thì đề nghị: “Anh có thể cho em mượn vại để dựa vào này.”

“Không muốn, em chỉ muốn Lục Gia Bách thôi, anh giúp em đi xử lí anh ấy đi.”

“Vừa nãy lúc vào anh có nghe thấy đề nghị của Tùy Tâm, có vẻ cũng không tệ đâu. Hay là em cứ thử xem, anh đoán là nếu em thân mật với Phó Đức Chính thì người đàn ông của em sẽ ngồi không yên ngay thôi.”

“. . .”

“Đúng rồi, gia tộc Hải Nhân phái ông Hải hải đến Hải Thành, nói là ông ta sẽ tự mình đến xin lỗi nhà họ Thẩm chuyện Hải Cẩn sảy thai.”

Dương Tâm hơi nheo hai mắt lại, trong mắt cô lóe lên một tia ngờ vực.

Theo cô biết thì ông hai Hải là một con cáo già, cực kì muốn làm gia chủ, ông ta sẽ mạo hiểm đến Hải Thành xin lỗi Thẩm Thành ư?

Ông ta không sợ sẽ bị Thẩm Thành làm thịt hay sao?

“Chắc chắn ông ta đến Hải Thành không chỉ vì chuyện này đâu, chờ ông ta đến rồi thì anh hãy phái người theo dõi ông ta đi.”

“Được.”

Vùng ngoại thành, trong một nông trại nào đó.

Trần Cát Phượng đang dựa vào hàng rào nghe điện thoại.

“Chừng nào thì ông đến Hải Thành? Bên tôi đang rất nguy hiểm, ông nhất định phải nhanh chóng đến đây đón tôi ra ngoài.”

Bên kia vẫn không trả lời.

Trong lòng của Trần Cát Phượng chợt cảm thấy lo lắng, bỗng nhiên bà ta lớn giọng quát lên: “Sở dĩ lần này tôi đến Hải Thành, tất cả đều là vì ông, là vì giúp ông đạt được ước nguyện, tôi đã không ngại mà gây chuyện với Lục Gia Bách. Bây giờ tôi lâm vào tình cảnh nguy hiểm, ông lại thấy chết không cứu hay sao?

Nếu thật là như vậy, tôi cũng sẽ không niệm tình cũ nữa, cho dù có chết tôi cũng sẽ kéo theo ông chôn cùng.”

Bà ta đã dấn sâu vào nguy hiểm, mặc kệ cả an nguy của chính mình, tất cả đều là vì người đàn ông này.

Thế nhưng bà ta lại không ngờ rằng người đàn ông này lại khoanh tay đứng nhìn như thế, hoàn toàn bỏ mặc bà ta.

Nếu đã như vậy thì bà ta chỉ còn cách vạch mặt, kéo ông ta xuống chỗ chết cùng với mình mà thôi.

“Bà đừng có nóng vội, nhìn xem, tôi còn chưa nói cái gì mà, sao bà lại nóng vội như vậy?”

Trần Cát Phượng cắn răng nói: “Vậy thì ông hãy nói với tôi một lời chính xác đi, bây giờ ông đang ở đâu?

Đã đến Hải Thành hay chưa? Bao giờ thì có thể đến? Bên này của tôi thật sự rất nguy hiểm, nếu thật sự không đi khỏi thì rất có khả năng sẽ bị bọn họ bắt lại, bất kể là con trai trưởng của nhà họ Phó, hay là người thừa kế của nhà họ Thẩm, hay cả Lục Gia Bách, tất cả đều là những người mà tôi không thể đụng chạm đến. Bây giờ tất cả bọn họ còn đang kết hợp lại để truy bắt tôi, cho dù ở Hải Thành này tôi có một

ít thế lực, nhưng bọn họ đánh gọng kìm thế này thì tôi cũng không chịu nổi, tôi chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất là hai, ba ngày nữa mà thôi, nếu như ông vẫn chưa tới thì tôi chỉ có một con đường là chết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.