Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 969




Chương 969

Nói xong, anh ta lại quay sang dặn dò mẹ Lạc vài câu, lúc này mới thong thả rời đi.

Một đường đi tới trước cửa phòng làm việc, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Nam Kiên đang dựa vào ghế sofa buồn bực hút thuốc, anh ta theo bản năng mà nhíu mày.

Nhìn thấy dáng vẻ không ra gì này của Nam Kiên, trong đầu Lạc Hồ không khỏi hiện lên bốn chữ: Đồng bệnh tương lân!

Lạc Hồ thong thả đi qua, ngồi xuống phía đối diện anh ta, nói: “Còn thuốc không? Cho tôi một điếu.”

Nam Kiên cứng ngắc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lạc Hồ, sau đó vươn tay lấy gói thuốc ở bên cạnh ném vào ngực anh ta.

Lạc Hồ vươn tay tiếp được, vừa mới chuẩn bị châm thuốc, lại không biết nghĩ đến cái gì mà anh ta lại đặt xuống, chậm rãi lấy lọ thuốc từ trong túi áo ra, nhìn chằm chằm, mãi một lúc sau anh ta đột nhiên ngửa mạnh ra sau ném viên thuốc vào miệng.

Những hình ảnh mơ hồ giống như một thước phim ngắn không ngừng lướt qua trong đầu anh ta, lấp đầy những chỗ thiếu sót trong ký ức của anh ta.

Cảnh tượng triền miên vô cùng thân thiết kia đã đưa anh ta trở về với khoảng thời gian ở chung đầy ấm áp kia.

Thì ra…

Anh ta cũng có tình cảm!

Chẳng qua là…

Tình cảm của anh ta lại được tạo dựng trên sự phản bội.

Bởi vì sau khi Lạc Hồ yêu cô ấy, anh ta vẫn lừa gạt cô ấy, mượn tay cô ấy mà trộm lấy cơ mật của Gia tộc Hải Nhân, sau đó bỏ lại cô ấy mà rời đi.

Mặc dù việc gì xảy ra cũng có nguyên nhân của nó, nhưng những điều đó cũng không làm thay đổi được sự thật rằng anh ta đã lợi dụng cô ấy.

‘Răng rắc’ Chỉ nghe một tiếng, ngọn lửa màu đỏ từ hộp quẹt vút lên, sau khi châm một điếu thuốc thì anh ta hít mạnh vào một hơi, điếu thuốc ngay lập tức bị cháy hơn phân nửa.

Khói thuốc gay mũi nhanh chóng tràn lan trong lồng ngực, những nơi nó đi qua nhanh chóng bùng lên những cơn ngột ngạt khó chịu, sau đó chầm chậm lan đến tay chân.

Thoải mái!

Đàn ông thì nên hút thuốc như vậy.

Từng tiếng ho khan quanh quẩn ở mỗi một góc trong căn phòng, kéo dài một hồi lâu mãi vẫn không tiêu tan.

Nam Kiên thờ ơ nhìn anh ta, cười khẩy nói: “Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, không ai tốt hơn ai cả, chúng ta đều vì cái gọi là lý do của bản thân mà làm tổn thương sâu sắc người phụ nữ yêu mình, hiện giờ chỉ có thể tự mình liếm láp vết thương mà thôi.”

Lạc Hồ không khỏi cười khổ.

Đúng vậy.

Bọn họ đúng là anh em mà, bọn họ được quốc tế gọi là Ám Long Song Hùng, sự tồn tại của những người trong tay nắm giữ quyền lực giống như bọn họ, tình cảm chính là thứ mà bọn họ không nên đụng vào.

Nhưng bọn họ lại cùng lúc phạm phải sai lầm chí mạng.

Bọn họ đã lỡ sa vào lưới tình rồi!

Hơn nữa đó còn là một đoạn tình cảm vô cùng đẹp, đẹp đến mức bây giờ bọn họ đã bị giữ lại, không thể bước ra được.

“Tôi còn đang nghĩ nếu như trước đây tôi không yêu cô ấy, vậy thì hiện giờ tôi có thể từ từ thử yêu cô ấy, sau đó bắt đầu lại lần nữa, có con trai, không phải tất cả đều có hy vọng hay sao? Nhưng lúc nãy tôi vừa mới nhìn thấy đoạn ký ức thiếu sót của bản thân, biết được bản thân buồn cười đến mức nào, rõ ràng yêu cô ấy, vậy là vẫn luôn gạt cô ấy, mượn tay cô ấy mà tạo thành tổn thất nặng nề cho gia tộc của cô ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.