Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 955




Chương 955

Lục Gia Bách không nói gì, môi mỏng khẽ nhếch, sát ý tăng vọt.

Có vẻ ý nghĩ của anh trái hẳn với lo lắng của Dương Tâm.

Bây giờ anh vô cùng muốn giết sạch người ở chỗ này, không chừa một người.

Cô gái của anh bị tra tấn thành thế này, nếu anh nín nhịn cúp đuôi chạy thoát thì sau này khỏi làm đàn ông nữa, dứt khoát chạy đi phẫu thuật chuyển giới luôn.

Dương Tâm âm thầm thở dài một hơi.

Chuyện hôm nay sợ là đã khắc một vết thương vào tim anh, trở thành khúc mắc và cấm kị của anh.

Chẳng sợ cô không muốn, anh cũng có thể tự tạo sức ép cho bản thân.

Trong ý thức của anh, cô phải chịu tra tấn lớn như vậy đều do anh mang đến, cho nên anh phải dùng biện pháp tương tự tra tấn chính mình, không cho mình dễ chịu.

“Lục…”

Cô vừa định nói gì, bên tai lại truyền tới một tiếng thét to: “Chủ nhân có lệnh, truy giết Dương Tâm và Lục Gia Bách, không thể để bọn họ còn sống rời khỏi đây.”

“Chết tiệt!” Lạc Hồ thấp giọng rủa một tiếng: “Có vẻ như nơi này còn có cả người của Trần Cát Phượng, sợ là chúng ta phải liều rồi.”

Nói xong, anh ta quát Tô Yến: “Ngu xuẩn, còn ngây ngẩn cái gì, nhanh chóng ra lệnh cho người của cô đừng bạo loạn, bằng không chờ bọn họ giết đến thì cô chính là người chết đầu tiên đấy! Cô nghĩ Trần Cát Phượng tốt đến mức nâng đỡ cho cô chắc? Bà ta xếp người của mình lẫn vào với người của cô là vì muốn mượn tay cô giết Dương Tâm, sau đó quay đầu lại giết cô.”

Tô Yến không ngu, đương nhiên nghe hiểu ý của lời này.

“Bà già chết tiệt, dám tính kế tôi! Các người còn đứng đực ra đấy làm cái gì? Trừ bỏ toàn bộ quân bạo loạn cho tôI!”

“…”

Giây tiếp theo, mưa bom bão đạn bay tứ tung, vỏ đạn và đầu đạn rơi như mưa.

“Đừng để bọn họ chạy, dùng lựu đạn đi, lấy lựu đạn ra!”

Mặt đám người Lục Gia Bách đồng loạt biến sắc.

“Anh mau ôm Dương Tâm chạy trước, tôi cản bọn họ lại!” Trần Tuấn nói.

Dương Tâm phản xạ túm lấy tay anh ta, đáy lòng ngày càng bất an.

“Anh đừng đi, em biết anh ôm ý nghĩ phải chết cũng muốn bảo vệ em, nhưng càng như vậy em càng không thể nhìn anh đi chịu chết.”

Trần Tuấn cười với cô, cẩn thận gỡ tay từng ngón tay cô ra: “Sống chết trước mắt không lo được nhiều như vậy. Dương Tâm, em phải sống cho thật tốt đấy!”

Dương Tâm trừng mắt nhìn anh ta với bộ dạng đầy cố chấp.

Mắt nhìn ngón tay mình đang từ từ bị gỡ ra thì cô đã hét lên bằng tất cả sức lực: “Trần Tuấn, nếu hôm nay anh chết ở nơi này thì lời hẹn giữa chúng ta ở trong xe sẽ không còn hiệu lực nữa, em chết xuống dưới suối vàng uống chén canh Mạnh Bà, kiếp sau sẽ không còn nhận ra anh nữa.”

Lời nói này thật sự quá nhẫn tâm khiến động tác của Trần Tuấn khẽ khựng lại, trong ánh mắt lướt qua vẻ ảm đạm.

Đến kiếp sau cũng không thể hy vọng sao?

Thôi đi, anh ta chỉ cần kiếp này cô sống tốt là được rồi.

“Cũng tốt, kiếp này anh bị em hại, yêu mà không thể đạt được, nếu như có kiếp sau thì tốt nhất chúng ta không nên gặp nhau nữa, như thế thì có lẽ anh sẽ có vợ đẹp con ngoan, cả đời êm đềm trôi qua.”

Nói xong anh ta lại đưa tay lên gỡ ngón tay cô ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.