Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 882




Chương 882

Nhưng theo tuổi tác dần tăng trưởng, hiểu được tình yêu nam nữ, thế nên có lẽ anh ta đã cảm nắng cô ta.

Nếu không đã không dốc hết tất cả để bảo vệ cô ta, làm bạn với cô ta.

Tình sâu nghĩa nặng như thế, cô ta không có phước phần để hưởng, cũng chẳng biết phải đáp lại ra sao.

Nếu vẫn là lúc trước, khi chưa gặp được Thẩm Thành, có lẽ cô ta còn có thể hứa hẹn.

Nhưng bây giờ trong lòng cô ta lại chỉ có Thẩm Thành, hơn nữa còn chẳng thể chất chứa thêm một người đàn ông nào nữa. Trong tình huống như vậy, nếu cô ta còn quấn quýt lấy anh ta, kề cận anh ta, đeo bám anh ta, thì cũng quá ích kỉ.

“Vân Hành, đừng, tôi không cần anh phải cứu tôi, tôi cũng không cần anh giúp đỡ tôi đạt được mục đích của mình.”

Vân Hành đưa tay cầm lấy tay cô ta, khẽ cười, nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây mà, em sẽ không sao đâu. Em cũng đừng nghĩ linh tinh nữa, năm đó em cứu tôi một mạng, tôi vẫn luôn khắc ghi trong lòng, hãy còn nhớ rõ ràng lắm. Hiện giờ cho dù có phải đánh cược mạng sống của mình, tôi vẫn muốn bảo vệ em chu toàn.”

Nói đến đây, anh ta trực tiếp quỳ gối trước mặt ông Hải, gật đầu nói: “Thưa gia chủ, sau khi biết mình mang thai, cô hai đã nghĩ muốn đi phá, xóa sạch đứa bé trong bụng, nhưng lại bị tôi phát hiện rồi cản lại.

Chính tôi là người giựt giây cô ấy giữ lại đứa bé, đồng thời là tôi đã xúi giục cô ấy, bảo cô ấy nói dối phụ huynh, lừa mọi người đứa bé này là của tôi. Tất cả mọi chuyện đây đều do tôi dựng lên, nếu phải trừng phạt, xin hãy trừng phạt tôi. Nếu gia tộc Hải Nhân đã không còn chốn cho cô hai dung thân, vậy xin gia chủ hãy gạch tên em ấy khỏi gia phả, toàn bộ sai phạm của em ấy trong thời gian qua sẽ do tôi chịu trách nhiệm toàn bộ.”

Hải Cẩn lảo đảo ngã khuỵu xuống đất, ôm chặt lấy anh ta, sau đó ngước mắt nhìn bố, vừa khóc vừa nói: “Anh ấy nói dối, con mới là người muốn giữ lại đứa bé này, rồi ép anh ấy phối hợp theo, bảo anh ấy nhận đứa bé này. Bố, tất cả sự việc đều do con dựng lên. Mọi người trừng trị con thế nào cũng được, nhưng không ai được động đến một đầu ngón tay của Vân Hành.”

Trên trán ông Hải đã nổi đầy gân xanh, vẻ lạnh lùng lộ rõ trong ánh mắt ông ta.

Ông ta cố hết sức để kìm nén cơn giận trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể kìm chế được, ông ta hung hăng tát vào mặt con gái.

Đứa con gái vô liêm sỉ này, chẳng lẽ đến tận bây giờ nó vẫn chưa rõ tình trạng của mình à?

Vân Hành đã hi sinh chính bản thân mình chỉ để bảo vệ một mạng cho nó. Ấy thế mà vào lúc nguy cấp này, nó còn cố chấp nói cái gì nữa?

Hải Cẩn ngửa đầu, nhìn bố mình với biểu cảm cố chấp, nói tiếp: “Vì con muốn giữ lại đứa bé này nên mới ép Vân Hành hành động như thế. Bố cũng biết anh ấy đang nợ con ơn cứu mạng mà, để giúp con hoàn thành nguyện vọng, có chuyện gì mà anh ấy không làm được?”

Không chờ ông Hải trả lời, ông hai Hải đã cười lạnh, nói: “Hai đứa chúng mày đừng tốn nước bọt nói đỡ cho nhau nữa. Để xảy ra chuyện lớn như thế này, cả hai đứa bây đều không thoát tội được đâu.”

Nói xong, ông ta lại nghiêng đầu nói với ông Hải: “Gia chủ này, anh vẫn luôn khoe khoang bản thân công bằng chính trực, giờ con gái mình lại gây tội tày trời thế mà anh vẫn muốn che chở nó đấy à? Anh đừng có quên, trong bụng nó đang mang giọt máu nhà họ Thẩm đấy. Nếu để nó rời đi, trở về bên người chủ nhân nhà họ Thẩm, rồi sau đó chung tay bày mưu chiếm đoạt tài sản và địa vị gia tộc Hải Nhân thì đến lúc đó, cả gia tộc ta đều phải chịu tai họa ngập đầu. Nếu bố của đứa bé trong bụng nó chỉ là một người không tên không tuổi, thế thì chúng ta còn nương tay tha nó được, nhưng tình huống hiện giờ chúng ta khó mà kiểm soát được. Anh mà cứ thả nó đi như thế thì chẳng khác gì thả hổ về rừng, sau này nó sẽ quay lại cắn chết cả gia tộc đấy. Tuy anh là bố của nó, nhưng anh vẫn là gia chủ của gia tộc Hải Nhân này cơ mà. Vì thịnh suy và vinh quang của toàn bộ gia tộc, anh nhất định phải nhịn đau bỏ những thứ yêu thích đi thôi. Tuyệt đối không được để nó ra ngoài nương nhờ nhà họ Thẩm, sau đó kéo gia chủ nhà họ Thẩm quay về, gây tổn thương sâu sắc cho gia tộc Hải Nhân.”

Ông Hải nặng nề khép hai mắt, nói với giọng nhẹ nhàng: “Chờ sau hội nghị của gia tộc, chúng ta hãy quyết định cách thức xử lý bọn chúng. Dù thế nào thì Hải Cẩn vẫn là người thừa kế của gia tộc Hải Nhân, không thể xử lý tùy ý như thế được, phải cho nó một phán quyết công bằng chứ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.