Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 864




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 864

Trung tâm y tế.

Bên trong phòng bệnh.

Dương Tâm bước vào, nhìn thấy Trần Uyên đang xem thỏa thuận ly hôn, ngạc nhiên.

“Uyên Uyên, cậu làm cái gì vậy? Cậu muốn ly hôn với Lâm Thanh hả?”

Cô không ngờ là Trần Uyên lại quyết đoán như vậy, không lưu luyến gì, Trần Uyên đã chuẩn bị xong thủ tục ly hôn.

Cô ấy với Lâm Thanh sẽ kết thúc thật sao?

Nếu là như vậy thì có chút đáng tiếc.

Trần Uyên ngẩng đầu lên nhìn Dương Tâm, im lặng một lúc rồi nói: “Tâm Tâm, qua mấy năm rồi mà mình vẫn khốn khổ vì tình.”

Cô đã từng cho rằng nhà họ Trần mắc nợ nhà họ Lâm, cô cũng nợ Lâm Thanh cho nên cô đã sống với anh ta trong sự áy náy và tự trách suốt mấy năm qua.

Hôm nay mọi chuyện đã được sáng tỏ, cô cũng không cần phải chịu trách nhiệm nữa, bây giờ cô đã có thể sống vì bản thân mình, cô không muốn trở thành kẻ vô dụng, cả đời chỉ biết dựa vào đàn ông mà sống.

Dương Tâm sửng sốt.

Cô từ từ đi đến mép giường ngồi xuống, đưa tay ra vén tóc Trần Uyên, cười nói: “Tớ hiểu ý cậu, bây giờ trong lòng cậu cũng không hận anh ấy. Mà cậu ly hôn với Lâm Thanh là vì không muốn ỷ lại vào anh ấy mà sống đúng không?”

 

“Ừm, tớ biết suy nghĩ của tớ không giấu được ai, nên cần một khoản tiền lớn. Nếu cậu không cho mượn được thì tớ sẽ nghĩ cách khác.”

Dương Tâm hơi nhíu mày.

Bây giờ cô cũng không thể bỏ ra mấy chục nghìn tỷ.

Mấy năm nay cô vì lợi ích chung nên đã tiêu tốn hết tiền ở nhà, nhưng cô vẫn có thể tìm Thẩm Thành hoặc Lục Gia Bách.

“Uyên Uyên, nếu cậu nói yêu cầu này với anh ấy, tớ nghĩ Lâm Thanh sẽ đưa cổ phần công ty cho cậu, cậu không cần phải bôn ba khắp nơi kiếm tiền.”

Trần Uyên mím chặt môi, nhỏ giọng nói: “Không, tớ không muốn mắc nợ anh ấy, nên tớ mới nhờ cậu giúp tớ, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, sau khi kinh doanh Trần Thị được năm năm thì tớ sẽ trả cậu.”

Dương Tâm đưa tay gõ trán cô một cái, cười mắng: “Đâu phải tớ sợ cậu không trả tiền? Nói mấy lời này nghe khó chịu thật.”

“…”

“Tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu, đợi tớ ba ngày, chờ tin tốt của tớ.”

“Được.”

Trần Uyên nhìn cô, cuối cùng phát hiện có gì đó sai sai: “Tâm Tâm, cậu khóc hả, mắt sưng hết rồi kìa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.