Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 837




Chương 837

“Được rồi,mẹ còn không đoán ra được suy nghĩ của con à, phái người đi theo Lâm Vũ Loan, chỉ cần Dương Tâm và cô ta cùng rời khỏi căn cứ chữa bệnh đến nhà họ Thẩm, mẹ sẽ phái người bố trí mai phục ở giữa đường, lừa giết cô ta đến cùng.”

“Dạ vâng ạ.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Trần Cát Phượng tìm tới một dãy số đi một đoạn tin nhắn: ‘Điều động một vài người sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào, có lẽ lát nữa mấy người sẽ phải đi chấp hành một nhiệm vụ ám sát.’ Căn cứ chữa bệnh.

Trong phòng thí nghiệm.

Thẩm Thành sải bước đi tới, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Dương Tâm không hiểu gì nhìn anh ta: “Anh, sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”

Thẩm Thành trầm giọng nói: “Vừa rồi nhà cũ của nhà họ Thẩm truyền đến tin tức, nói Cố Ngọc Hiểu bị động thai, đội bác sĩ nhà họ Thẩm không dám chắc giữ được cái thai. Thẩm Thanh Vi đề nghị với mẹ, muốn đến xin em đi giúp Cố Ngọc Hiểu giữ thai, Dương Tâm, em thấy thế nào?”

Dương Tâm nhướng nhướng mày, cười nói: “Đây chính là giống của anh, mặc dù là trộm tinh trùng của anh cấy vào trong cơ thể, nhưng cũng là giống của anh mà, quyền quyết định ở chỗ anh, anh muốn em cứu thì em sẽ cứu, anh không cho em cứu thì em làm gì rỗi việc mà đi lo chứ?”

Thẩm Thành liếc cô một cái, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Em hẳn phải biết, anh cực kỳ chán ghét đứa trẻ kia, hận không thể sớm làm sảy thai một chút, bằng không thì cũng sẽ không sai quản gia gây tai nạn ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ mẹ đích thân đến cầu xin em, em không đồng ý thì bà ấy sẽ hận em đến tận cùng, anh không hi vọng hai người đi đến bước đó.”

Dương Tâm chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, lạnh nhạt nói: “Dù cho không có việc này, bà ấy cũng đã có rất nhiều thành kiến với em, anh, trong nhà này, ngoài anh ra, em không muốn nhận ai hết. Em đã qua giai đoạn cần người thân nhất rồi, có Lục Gia Bách và bọn trẻ bảo vệ em, đối với em mà nói thì thật ra tình thân không có quan trọng như vậy, anh không cần để bản thân chịu uất ức, nếu không muốn Cố Ngọc Hiểu giữ được cái thai trong bụng thì em sẽ không đi.”

Thẩm Thành gật nhẹ đầu, cười nói: “Vậy thì không đi nữa thôi, bên ngoài bây giờ quá nguy hiểm, em đi ra ngoài, anh sợ người đứng sau kia sẽ không được nhịn mà ra tay.”

Anh ta nói như vậy, ngược lại là nhắc nhở Dương Tâm.

Đúng thế, nếu cô đi theo Lâm Vũ Loan rời khỏi căn cứ chữa bệnh, vậy kẻ đứng sau lưng kia nói không chừng sẽ ra tay.

Cô cũng không cần chờ đợi.

Nếu như Lục Gia Bách thật sự giả vờ mất trí nhớ, mục đích là để lôi được kẻ đứng đằng sau kia ra.

Vậy cô lôi được kẻ đó ra, chẳng phải là Lục Gia Bách cũng không cần giả vờ, cô sẽ có thể gặp anh ngay lập tức?

Nhiều ngày không gặp, cô thật sự rất nhớ anh.

Thẩm Thành nhìn ra cô có gì đó không đúng lắm.

Hoặc là nói, là nhìn ra tâm tư của cô.

Anh ta búng mạnh một cái lên trán cô một cái: “Đừng nghĩ những thứ vớ vẩn đó nữa, vào thời điểm này, ai cũng sẽ không để em rời khỏi căn cứ chữa bệnh đâu, em đừng hy vọng nữa.”

Dương Tâm liếc mắt nhìn.

Cô biết người này lại muốn ngăn cản cô.

Sợ rằng không chỉ mình anh ta mà Trần Tuấn cũng không cho cô rời khỏi khu điều trị nửa bước.

Với bọn họ, cô bước ra khỏi cánh cửa này chẳng khác gì đang đi tìm chỗ chết.

Bên ngoài kia có vô vàn tên sát thủ đang chờ để lấy cái mạng này của cô, cô ra ngoài đó không phải tìm cái chết thì là gì?

“Anh…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.