Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 827




Chương 827

Sinh Từ cảm thấy hơi chần chừ. Anh ta biết rõ cậu cả làm như vậy có phần hơi bỉ ổi, nhưng bây giờ bọn họ đã gấp gáp lắm rồi, ngoại trừ việc dùng thủ đoạn này ra thì chẳng còn phương pháp nào tốt hơn có thể thực hiện được nữa.

Dương Tùy Ý mất một chuyến đặt chân đến bộ phận của Tu La Môn, trải qua quá trình tìm tòi điều tra mới phát hiện ra đám người Nam Kiên và Lạc Hà đã bị người của Ám Long bắt đi. Còn cụ thể là ai bắt giữ bọn họ, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể điều tra ra được.

Cậu nhóc đã ra chỉ thị cho cơ sở ngầm của Tu La Môn đặt trong tổng bộ Ám Long, yêu cầu bọn họ phải điều tra rõ ràng rốt cuộc ai là người đã ra lệnh đuổi giết Dương Tâm.

Sắp xếp xong hết mọi việc, Dương Tùy Ý quay về khu vực điều trị.

Sau khi Dương Tâm nghe cậu nhóc nói ra chuyện Nam Kiên và Lạc Hà do người của Ám Long bắt đi, tinh thần vốn vừa bình phục được một chút lại trở nên vô cùng nôn nóng sốt ruột.

Nếu như đám người Nam Kiên gặp chuyện không may thì cũng có nghĩa ở tổng bộ đã xảy ra biến động nghiêng trời lệch đất, thậm chí có thể Ám Long cũng đã bị đổi chủ.

Mà người đứng đầu Ám Long là Lục Gia Bách, liệu hoàn cảnh bây giờ của anh còn ổn không?

“Mẹ à, mẹ đừng sốt ruột quá, đợi cơ sở ngầm của tổng bộ Ám Long điều tra có kết quả đã. Con không tin rằng bố sẽ không khinh địch để bị nắm thóp như vậy đâu.” Dương Tùy Ý tận tâm khuyên nhủ cô.

Thẩm Thành cũng phụ họa thêm: “Tùy Ý quả thật đã nghĩ thông suốt mọi chuyện đấy, cho nên em cũng nên giống như nó, đừng lo lắng lung tung nữa. Trước tiên cứ điều tra cho rõ đã, còn về phần Nam Kiên và những người khác thì đành trông đợi vào số phận thôi. Em có nóng ruột quá cũng không có tác dụng gì cả, trừ khi cử tất cả thế lực của Tu La Môn đi tấn công phân bộ của Ám Long thì mới cứu được bọn họ ra ngoài. Nhưng anh nghĩ là em biết một điều, thời điểm bây giờ không thể hành động thiếu suy nghĩ được, bởi vì thời cơ chưa chín muồi.”

Dương Tâm giơ tay xoa xoa lông mày, thở dài nói: “Mọi người cũng không cần lo lắng quá như vậy. Em quan tâm đến Lục Gia Bách là một việc dĩ nhiên rồi, nhưng không có nghĩa vì thế mà em sẽ nóng vội và mất chừng mực. Trước mắt cũng chỉ đành im lặng quan sát và đợi kết quả điều tra từ mật thám mà thôi.”

“Ừm.”

Ở một biệt thự nằm ngoài ngoại thành.

Phòng khách sảnh chính.

Thẩm Thanh Vi từ bên ngoài chạy vọt vào nói: “Mẹ, con nghe nói thủ lĩnh của Ám Long mệnh lệnh cho cấp dưới đi truy sát Dương Tâm, chẳng lẽ Lục Gia Bách mất trí rồi hay sao? Có phải anh ấy muốn lấy đầu của Dương Tâm không?”

Trần Thục Quyên đang ngồi cắt tỉa bồn hoa, khi nhìn thấy Thẩm Thanh Vi thì ánh mắt bà ta bỗng trầm xuống.

“Đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, đừng có hơi một tí đã náo lên như vậy. Con không ngại thị phi xung quanh bản thân chưa đủ nhiều hay sao? Còn muốn bị dư luận để ý nữa hả?”

Thẩm Thanh Vi vội vàng dừng lại, bình ổn tâm trạng một lát, sau đó cô ta mới chậm rãi bước đến bên giàn trồng hoa, nhẹ giọng nói với Trần Thục Quyên: “Mẹ à, có phải Lục Gia Bách mất trí hay không? Là anh ấy hạ lệnh truy sát sao?”

“Ừm.” Trần Thục Quyên chậm rãi đáp lại.

Bà ta là một người vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, sau khi xác nhận được từ nhiều nguồn tin mới dám tin tưởng.

Quả thật là Lục Gia Bách đã mất trí nhớ, hơn nữa còn muốn truy sát Dương Tâm, mọi việc sớm đã trở thành ván đã đóng thuyền.

“Đúng như con nói, cho nên con càng phải bình tĩnh cẩn trọng, đừng vì đắc ý nhất thời mà làm ra chuyện gì ngu xuẩn, phá hủy hết kế hoạch quan trọng này.”

Thẩm Thanh Vi vốn dĩ chỉ muốn tìm một câu trả lời thuyết phục, cho nên khi biết tin này, cả người vui sướng đến mức chỉ muốn nhảy dựng lên.

Có điều khi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Trần Thục Quyên, cô ta mới chịu kìm nén lại tâm trạng kích động ban nãy của mình.

“Mẹ à, khi nào thì chúng ta giết chết Tô Yến, để cho con có thể được ở bên cạnh Lục Gia Bách?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.