Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 813




Chương 813

“Gặp thủ lĩnh, thức tỉnh những ký ức vừa biến mất của anh ấy.”

“Tôi không cho phép cậu đi đâu!”

Đại trưởng lão gầm lên với bóng lưng của anh ta, sau đó quát đám vệ sĩ đứng ngoài cửa: “Ngăn cậu ta lại!”

Một giây sau, một đám người mặc đồ đen từ ngoài cửa ùa vào, vây Lạc Hồ vào chính giữa.

Lạc Hồ cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ với mấy mống người này mà cũng đòi bao vây tôi sao? Nực cười!”

Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.

Nhưng mà cũng chẳng mất bao lâu, Lạc Hồ chỉ dùng năm chiêu đã đánh cho bọn họ nằm la liệt dưới đất rồi.

Trên mặt Đại trưởng lão cũng chẳng có bao nhiêu lo lắng cả. Thấy Lạc Hồ định rời đi, ông ta nhẹ nhàng nói: “Mẹ và em gái của cậu đã bị tôi khống chế, Lạc Hồ, nếu như cậu muốn bọn họ sống, vậy thì ngoan ngoãn mà nghe lời tôi đi. Ở trước mặt thủ lĩnh, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chắc hẳn trong lòng cậu cũng tự hiểu nhỉ?”

Lạc Hồ bỗng nhiên xoay người lại, híp mắt nhìn ông ta: “Ông đang uy hiếp tôi đấy à?”

Đại trưởng lão dang tay ra, cười gằn nói: “Ai bảo cậu có điểm yếu rơi vào trong tay tôi làm gì? Tôi chính là đang uy hiếp cậu đó, cậu là người thông minh, hẳn là sẽ biết phải lựa chọn như thế nào chứ? Chàng trai trẻ, cậu phải suy nghĩ cho kỹ vào. Nếu như cậu nói sai một chữ trước mặt thủ lĩnh thì mẹ và em gái của cậu sẽ phải chịu tội thêm một phần đó nha.”

Khuôn mặt tuấn tú của Lạc Hồ căng ra, anh ta nhìn chằm chằm Đại trưởng lão một lúc lâu, sau đó nhanh chân đi ra khỏi phòng làm việc.

Trong phòng ngủ.

Lúc Lạc Hồ đến thì thấy Tô Yến đang ôm chặt lấy Lục Gia Bách, nhỏ giọng thút thít.

Ánh mắt của Lạc Hồ đột nhiên trầm xuống, anh ta cố nén sát ý trong lòng, trầm giọng nói: “Tô Yến, cô đã là vợ chưa cưới của người khác, cứ ôm thủ lĩnh như vậy có phải là không thích hợp không hả?”

Tô Yến nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, nở nụ cười. Nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng này của anh ta, hẳn là Đại trưởng lão đã xử lý anh ta xong rồi.

Rất rốt!

“Mới nãy thủ lĩnh đã đồng ý giúp tôi hủy bỏ hôn ước rồi. Lạc Hồ, anh có tư cách gì mà chỉ trích tôi? Chẳng lẽ anh muốn để thủ lĩnh trơ mắt nhìn người phụ nữ mình thích gả cho một người đàn ông khác sao?”

“…”

Lạc Hồ không tiếp lời. Trên thực tế, anh ta cũng không biết nên nói gì. Có một số người muốn tìm đường chết, anh ta cũng chẳng thể ngăn được.

Lục Gia Bách nâng tay đẩy Tô Yến ra, nói với Lạc Hồ: “Nghe theo cô ấy đi, hủy bỏ hôn lễ, nếu cô ấy đã không muốn gả thì chẳng ai ép cô ấy được cả.”

“Nhưng mà…”

“Hử?”

Lạc Hồ vội vàng cúi đầu xuống, gật đầu đáp: “Vâng, em đi sắp xếp ngay.”

Nói xong, anh ta xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Tâm trạng của Tô Yến vô cùng tốt, cả người giống như đang lơ lửng trên mây vậy.

Cô ta đã thành công rồi.

Cô ta thật sự đã thành công trong việc hoàn toàn xóa bỏ Dương Tâm khỏi trí nhớ của người đàn ông này rồi.

“Tôi hơi đói bụng, cô xuống dưới chuẩn bị bữa sáng giúp tôi nhé.”

Giọng nói trầm thấp từ tính của Lục Gia Bách vang lên bên tại, lập tức kéo Tô Yến ra khỏi mớ suy nghĩ viển vông.

Cô ta vội vàng gật đầu và nói: “Vâng vâng vâng, em sẽ đi sắp xếp ngay, đi sắp xếp ngay đây ạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.