Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 787




Chương 787

Chuyên gia Hà biến sắc, quát: “Tôi làm sao có nhiều tiền như vậy mà quyên cho ngân sách của hội chứ.

Anh Thẩm, anh nói chuyện tốt nhất chú ý điểm dừng đi, đừng hồ ngôn loạn ngữ như vậy.”

“A, không phải chuyên gia Hà quyên góp thì đó là ai? Có thể đứng ra không?”

“…”

Sắc mặt Thẩm Thành nhất thời đem xạm mặt lại, cất cao thanh âm quát: “Trong ngân sách của hội có bốn trăm hai mươi nghìn tỷ thì trong đó một trăm năm mươi nghìn tỷ đã là tiền em gái tôi dồn vào đó. Đây chính là số tiền mấy năm nay em tôi kiếm được, tất cả đều dồn vào ngân sách của hội từ thiện.

Nếu như các người còn có chút lương tâm cũng đừng ép nó tới như vậy. Em tôi đã rút hết tim gan ra mà trợ giúp những người khó khăn hơn. Tôi không cần các người phải ưu ái riêng nó, nhưng về phần những người này tra ra khoản ngân sách thiếu đi hơn một trăm tỷ đồng rồi gán cho em tôi thì quả là vô lý, đây vốn dĩ là tiền của em tôi đóng vào, làm sao bỗng nhiên nó lại muốn nuốt riêng tiền từ thiện chứ?

Lại nói con bé cũng đã nói rõ nó nhất định sẽ sẽ tìm ra khoản chi tiêu rõ ràng chi tiết, cho mọi người một cái công đạo rồi mà các người có cần phải ép buộc nó như vậy không? Hôm nay Thẩm Thành tôi ở chỗ này truyền lời ra, nếu như em tôi không tìm ra chi tiết lỗ hổng hơn một trăm nghìn tỷ đó thì tôi sẽ bù tiền của mình vào.”

Hốc mắt Dương Tâm dần dần nhỏ ra hơi nước, cô kinh ngạc nhìn Thẩm Thành từ phía sau lưng. Bỗng có cảm giác vô cùng an toàn.

Trời cao đối đãi cô không tệ, mặc dù những năm này cô sống thật nhiều khổ sở, chịu rất nhiều tội nhưng cũng chỉ lặng lẽ một mình. Vậy mà ông trời lại phái hai người đàn ông quan trọng nhất tới bảo vệ cô.

Một người là Lục Gia Bách, một người là Thẩm Thành, cô đứng phía sau bọn họ sẽ cảm thấy vô cùng an tâm.

“Anh ơi…”

Thân thể Thẩm Thành khẽ run lên, nhịn xuống không quay đầu lại mà chỉ trở tay cầm lấy tay của cô, thấp giọng nói: “Đừng sợ, trời sập xuống có anh thay em đỡ.”

Lúc này mấy thiếu niên thiếu nữ bỗng từ đâu chạy tới, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ là những sinh viên.

Trong đó một người hô lớn: “Anh Thẩm, tạ ơn anh đã bảo vệ chị Tâm. Tuy nhiên bọn em không cần anh phải bồi thường số tiền lớn kia, ở đời này gieo nhân nào thì gặp quả đó, chị Dương Tâm là người thiện tâm, nhất định có thể làm trời đất phải cảm động..”

Vô số ánh mắt đồng loạt bắn tới liền nhìn thấy đám người chừng hai mươi sinh viên đang hướng về phía bên này đi tới.

“Sinh viên? Bọn họ đến xem náo nhiệt hay gì?”

“Xem ra bọn họ rất tôn kính Dương Tâm, chẳng lẽ là từng nhận được ân huệ gì Dương Tâm hay sao?”

“Kiểu nói này của anh làm tôi có chút hiểu rõ rồi đấy. Dương Tâm không phải là không cầm khoản tiền kia đi trợ giúp vùng nghèo khó mà là đi trợ giúp sinh viên ấy nhỉ?”

“Đừng nói, thật ra cũng có loại khả năng này. Hai năm trước không phải trên báo có nói chuyện này đó, nói có nhà từ thiện giúp rất nhiều học sinh nghèo khó, giúp bọn họ đạt được ước mơ học đại học đấy.”

“Nếu như đúng là vậy thì Dương Tâm thật là…”

“Thật sự là đại công đại đức, hiện tại nhà tư bản có kẻ nào mà không phải là quỷ hút máu chứ? Cam tâm tình nguyện bỏ tiền tài trợ cho học sinh nghèo khó quả thực là rất ít, lại còn dồn toàn bộ tài sản của bản thân để giúp, càng là chuyện xưa nay chưa từng có, nếu như Dương Tâm thật sự đem tất cả tiền của mình để bồi dưỡng những học sinh này thì tôi cũng bội phục cô ấy, quả thật là thật phục.”

Sắc mặt chuyên gia Hà từ hung hăng chuyển dần sang trắng nhợt, ông ta đã dự cảm trước thế cục gây bất lợi cho mình rồi.

Nhưng hôm nay loại tình huống này quả thực ông ta cũng không còn cách nào một mình thay đổi, chỉ có thể…

“Người đâu rồi, đem bọn họ tống ra ngoài, chúng tôi đang làm việc, bọn họ chạy tới xem náo nhiệt cái gì?”

Một bên cảnh vệ sau khi nghe xong liền nhanh chân hướng về phía mấy học sinh kia.

Bọn họ muốn tới ngăn cản những bỗng nhiên những người qua đường nãy giờ đứng xem kịch lại bất chợt đứng ra chặn đường bọn họ lại rồi quây tròn xung quanh những học sinh kia, tỏ ý bảo vệ họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.