Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 784




Chương 784

Dương Tâm hơi ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thành rồi đơ như khúc gỗ mà hỏi: “Hai ngày nay em luôn ngoan ngoãn đợi trong bệnh viện, không phạm tội gì mà. Tại sao bọn họ lại muốn đến bắt người chứ?”

Thẩm Thành đưa tay xoa trán, thở dài nói: “Chẳng trác Lục Gia Bách nói em là sao chổi, muốn anh không được rời mắt khỏi em dù chỉ nửa bước. Sự thật chứng minh quả nhiên là như vậy, đợi đến khi anh ta quay lại anh sẽ bảo anh ta nhanh chóng cưới em về, đừng gieo hoạ cho anh nữa.”

Dương Tâm liếc mắt, lẩm bẩm nói: “Nói em là sao chổi? Được, quay về em sẽ bắt anh ấy quỳ sầu riêng.”

Thẩm Thành cười rồi lắc đầu: “Nếu như anh đoán không nhầm thì có lẽ chuyện điều tra ngân sách dưới danh nghĩa của em đã có kết quả rồi. Kết quả này đến tám mươi phần trăm là không tốt, dù sao em cũng đắc tội với nhà họ Vương và còn phỉ báng con gái duy nhất của người ta.”

Dương Tâm xị mặt xuống: “Hai ngày nay em thẫn thờ nên quên mất chuyện này, sở Tư Hành đến gõ cửa chắc chắn là đã bàn bạc tìm ra tội của em rồi. Đi thôi, cùng đi ra xem thử sao.”

Thẩm Thành lắc đầu, không đồng ý lắm về lời giải thích của cô: “Em đừng xuất hiện, để anh đối phó cho.

Bây giờ tình hình của bà Lục vẫn chưa được ổn định cho lắm, em không thể đi đến sở với bọn họ được.”

Dương Tâm vừa mới chuẩn bị phản đối thì giọng nói của Trần Tuấn đã vang lên từ bên ngoài: “Đúng vậy, anh cũng đồng ý với lời giải thích của Thẩm Thành, em đừng ra ngoài.”

Dương Tâm không nói gì mà nhìn hai người.

Hai con người này thay nhau ra trận mà nhìn chằm chằm vào cô, có gì đó bí mật sao?

Lẽ nào cô sinh ra chỉ biết gây hoạ?

“Các anh ra ngoài thì có tác dụng gì? Người bọn họ muốn gặp là em. Yên tâm đi, em sẽ không ngu ngốc mà đồng ý đi theo bọn họ đâu. Ngày hôm nay không giống ngày trước, nếu như là trước kia thì em có thể sẽ đi chơi đùa với bọn họ, nhưng bây giờ…”

Nói đến đây cô quay đầu nhìn trong phòng giám sát bệnh nghiêm trọng, nghiên răng nói: “Mẹ của Lục Gia Bách vẫn còn chưa qua được cơn nguy hiểm hoàn toàn, cho dù giữ được mạng sống nhưng cũng rất có thể sẽ trở thành người thực vật. Em không muốn nhìn thấy bà ấy nằm ở đó đến hết quãng đời còn lại, cho nên nhân lúc bà ấy vừa mới hôn mê em nhất định sẽ nghĩ cách khiến bà ấy tỉnh lại. Càng kéo dài thời gian càng bất lợi đối với bà ấy.”

Thẩm Thành và Trần Tuấn đưa mắt nhìn nhau.

Trần Tuấn nói: “Để em ấy đi đi, từ trước đến nay em ấy có chủ kiến, biết chừng mực. Em ấy biết bây giờ không phải là lúc tuỳ hứng nên sẽ không làm ra chuyện khiến chúng ta lo lắng đâu.”

Thẩm Thành chậm rãi thả lỏng cánh tay của cô ra rồi dặn dò: “Nói chuyện tử tế với bọn họ, đừng tức giận và không được nổi giận.”

“Anh yên tâm, Lục Gia Bách cũng thật là, rời đi rồi còn không quên sắp xếp bà quản gia cho em. Đúng là rắc rối.”

Thẩm Thành trợn mắt nhìn cô nhưng biết làm thế nào được? Không được đánh không được mắng không được hành hung, chỉ có thể nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay.

“Đúng là đồ không có lương tâm, vì trông em mà mấy ngày nay anh không được chợp mắt. Cuối cùng cũng không có gì.”

“…”

Ở bên ngoài.

Đúng như trong dự đoán, tất cả phóng viên đều vây quanh chật kín cả bệnh viện.

Dương Tâm đứng ở cầu thang, nhíu mày nhìn chuyên gia Hà ở phía dưới, nở nụ cười như không rồi nói: “Anh chính là chuyên viên được Đế Đô phái đến để điều tra quỹ Chân Ái Thiên Sứ nhỉ. Sao nào? Bàn bạc với nhà họ Vương định tội của tôi như thế nào?”

đứng ở một bên tối sầm mặt lại, khẽ quát: “Dương Tâm, cô nói tinh tinh cái gì vậy? Là cô tự mình phạm tội chứ cần gì phải để chúng tôi định tội?”

“Vậy sao?” Dương Tâm nhếch khoé môi, nở nụ cười thản nhiên nói: “Vậy ông nói xem tôi đã phạm tội gì?

Để xem tôi có thể rơi vào kết cục gì? Dù sao con gái của Vương Kiến Đức cũng không rơi vào kết cục tốt đẹp gì, ông làm vì tôi chắc hẳn sẽ cố gắng hết sức mình.”

Vương Kiến Đức tối sầm mặt lại, không dám tiếp và cũng không thể tiếp lời nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.