Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 721




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 721

“Bình tĩnh, trước tiên các vị cứ bình tĩnh đã rồi để tôi giải thích cho mọi người hiểu có được không?” Trình Trúc Vy đứng ở bên cạnh la hét muốn đứt cuống họng, nhưng lời của cô ấy lại không thể nào chen vào được.

Hết cách cô ấy đành phải giật lấy chiếc micro trên tay người dẫn chương trình, giận dữ nói: “Mấy người bình tĩnh một chút, tôi đã mời người của Cục Tư Pháp đến để tham gia điều tra. Nếu trong quỹ từ thiện có kẻ tham ô khác, chúng tôi sẽ phạt nặng không tha.

Còn về Ngô Đức, chúng tôi sẽ chuyển anh ta sang cho tòa án.”

Với một tiếng la này, cuối cùng cũng khiến cho mọi người ổn định lại. Trình Trúc Vy chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Ngô Đức, ra hiệu cho anh ta nhanh chóng thú nhận lỗi lầm của mình. Sự châm chọc lóe lên trong mắt Ngô Đức.

“Đúng vậy, không ngờ cô có thể uy hiếp giám đốc Ngô, tất cả chúng tôi sẽ giúp đỡ anh ấy, tôi không tin cô có thể giết ông ấy.”

“Giám đốc Ngô, anh nói tiếp đi, đừng sợ, chúng tôi bảo vệ anh.” Ngô Đức run rẩy, nơm nớp lo sợ nói: “Chuyện là thật ra bà chủ của quỹ từ thiện và nhà từ thiện Bỉ Tâm chính là một người. Cô, cô ta thành lập ra quỹ từ thiện, giúp bản thân trở thành một nhà từ thiện lấy lòng mọi người và lừa dối mọi người quyên tiền cho cô ta. Từ đó cô ta nhận được một số tiền kếch xù.”

“…”

Mọi người đều sững sờ. Những lời nói của Ngô Đức giống như quả bom, làm nổi lên sóng to gió lớn trong buổi họp báo.

“Mẹ nó, bà chủ của quỹ từ thiện thực sự dung túng cho sự tham ô của anh ta.”

“Mẹ nó, bà chủ của quỹ từ thiện là nhà từ thiện Bỉ Tâm. Cái gì vậy? Cuối cùng sao lại là một đóa bạch liên hoa chứ?”

“Lạy chúa, lạy chúa, phong cách sống như Đức mẹ Maria của cô ta thật đúng là làm mới nhận thức của chúng tôi về sự vô liêm sỉ.”

“Giám đốc Ngô, vì anh đã vạch trần mọi chuyện của cô ta rồi thì hãy vạch trần hết luôn đi. Xin hỏi Bỉ Tâm là ai?”

“Đúng, Bỉ Tâm là ai?” Ngô Đức khẽ cau mày. Cô Vương không bảo anh ta nói danh tính của Bỉ Tâm, chắc là còn chiêu cuối, anh ta vẫn không nên nói quá nhiều để không làm hỏng kế hoạch của cô Vương.

“Xin lỗi, tôi thực sự không biết về chuyện này. Kể từ khi thành lập quỹ từ thiện Chân Ái Thiên Sứ, Bỉ Tâm vẫn không xuất hiện.

Tôi chỉ biết rằng cô ta là bà chủ đứng sau quỹ từ thiện, vì cô ta muốn tôi làm giả sổ sách để vơ vét của cải.”

Trình Trúc Vy đứng kế bên tức giận đến mức run rẩy, cô ấy chỉ tay về phía anh ta, thử nhúc nhích khóe miệng nhiều lần, cuối cùng chỉ nói được năm chữ: “Anh đang ngậm máu phun người.” Lời nói của cô ấy có chút nhợt nhạt và yếu ớt, quần chúng ở xung quanh lại nghe đây như lời nói bị nói trúng tim đen.

“Người phụ nữ này chắc chắn là biết rõ Bỉ Tâm là ai. Hỏi cô ta, mọi người đều hỏi cô ta đi, buộc cô ta phải nói cho chúng ta biết.”

“Cô họ Trình, cô nói mau ra đi, nếu không hôm nay cô sẽ không thể nào rời khỏi buổi họp báo này.”

“Đúng vậy, nếu hôm nay cô không thành thật nói ra thân phận thực sự của Bỉ Tâm thì mỗi người chúng tôi phun một ngụm nước bọt dìm chết cô luôn.”

“Cô gái nhỏ, cô vẫn nên làm theo ý của chúng tôi đi, người như vậy không đáng để cô bảo vệ.” Trình Trúc Vy tức giận đến mức phát khóc. Người khác không biết, nhưng cô ấy biết rất rõ. Để làm từ thiện những năm qua, chị Tâm đã tiêu gần hết số tiền tiết kiệm được. Mất mấy chục nghìn tỷ, đổi lại người bình thường thì ai có được tấm lòng này, ai lại đồng ý cho đi chứ? Chị ấy suýt chút nữa đã phá sản nhưng đổi lại chị ấy có được gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.