Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 699




Chương 699

Chuyên gia im lặng một lát, thử nói: “Sử dụng lượng thuốc lớn hơn một chút có lẽ có thể kích thích não bộ, khiến hệ thống thần kinh của cô ấy trở nên bình thường, chỉ là như vậy sẽ khiến cơ thể chịu tổn thương.”

“Đây không phải là chuyện anh cần cân nhắc, tôi chỉ cần nhìn thấy cô ta khôi phục bình thường, cho dù các người dùng biện pháp gì, hiểu không?”

“Vâng, vâng, vâng, tôi hiểu rồi.”

Dương Tâm dạo bước đi đến trước mặt Dương Nhã, dùng thuật thôi miên thăm dò cô ta một chút, sau khi xác định không phải cô ta đang giả vờ mới dừng tay.

“Tôi cho các người một tháng thời gian, nhất định phải khiến cô ta khôi phục bình thường, nếu không các người cũng đừng tiếp tục lăn lộn trong ngành này nữa.”

Mấy vị chuyên gia bị dọa đến biến sắc, vội vàng mở miệng cam đoan.

“Cô yên tâm, chúng tôi cam đoan một tháng sau cô hai Dương sẽ khôi phục bình thường.”

“Đúng đúng đúng, một tháng sau cô ta nhất định có thể khôi phục bình thường.”

Dương Tâm hài lòng cười một tiếng, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nói với Lục Gia Bách đang đứng một bên: “Chúng ta đi thôi, bầu không khí của nhà thương điên này quá bức bối, trong lòng em buồn bực đến chán ngán.”

Lục Gia Bách ngồi xuống bế cô lên: “Đã khuyên em đừng đến, em lại càng muốn đến, tự giày vò mình đến khó chịu rồi à?”

Dương Tâm cười cười, thở dài: “Cô gái Dương Nhã này quá vô sỉ, em lo lắng là cô ta giả bệnh, bây giờ dùng thuật thôi miên thăm dò một chút, cuối cùng cũng an tâm không ít.”

“…”

Nhà cũ nhà họ Lâm.

Trong phòng ngủ.

Sau khi đặt Trần Uyên lên giường, Lâm Thanh chuẩn bị trở về phòng khách.

Trần Uyên đưa tay níu cánh tay của anh ta lại, thử nói: “Chúng ta đã có giấy chứng nhận kết hôn, chính là vợ chồng danh chính ngôn thuận, chia phòng ngủ cũng không tốt, sau này anh cứ ở lại đây đi.”

Trên mặt Lâm Thanh lộ ra một tia vui mừng.

Cô có thể mở miệng nhanh như vậy, thật nằm ngoài dự liệu của anh ta.

Các cô dâu đều sẽ e thẹn, tự nhiên anh cũng sẽ không ép bức, chỉ nói mấy câu anh vẫn là ngủ khách phòng, đã thành thói quen.

“Uyên Uyên, em hãy tin tưởng anh, anh nhất định sẽ làm cho em sống thật hạnh phúc.”

Trần Uyên bất đắc dĩ cười một tiếng, nhớ tới Trần Nhiên, cô liền thử dò hỏi: “Em nghe quản gia của biệt thự nói anh ta lại bắt đầu rượu chè, cá cược, chơi gái, sau khi anh ta tiếp nhận công ty thì hoàn toàn không quản lý sao?”

Lâm Thanh vốn không muốn nói với cô chuyện của Trần Nhiên, lo lắng cô sẽ tức giận đến mức khiến cơ thể tổn thương.

“Vẫn ổn, ngồi tù mấy tháng, an ổn lại không ít.”

“Thật sao?” Trần Uyên cười giễu: “Chúng ta là vợ chồng mà anh cứ giấu diếm lẫn nhau, hay ho lắm sao?”

“…”

Lâm Thanh khẽ than một tiếng, thành thật trả lời: “Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đã tiêu xài hoang phí non nửa tài sản.”

Trần Uyên trừng lớn hai mắt, vẻ mặt tràn đầy không dám tin.

“Trong tay anh ta có tài sản cả chục nghìn tỷ, làm mất gần một nửa cũng là một số lượng kinh người.”

Lâm Thanh lắc đầu, cảm thấy bất đắc dĩ: “Mỗi người đều có số phận của mình, vận mệnh của anh ta là như thế, ai cũng không thể thay đổi, em chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.”

Trần Uyên nghiến nghiến răng, giọng căm hận nói: “Em chỉ sợ sau khi anh ta phung phí tất cả tài sản lại đưa tay tìm chúng ta đòi, đến lúc đó lại quấy nhiễu nhà họ Lâm đến gà chó không yên.”

“Sẽ không đâu.” Lâm Thanh ấm áp nói: “Chúng ta không có điểm yếu nào rơi vào trong tay anh ta, không lý nào lại phải chịu đựng anh ta.”

Lâm Thanh không biết là, không lâu sau này Trần Nhiên sẽ lấy được điểm yếu lớn nhất của anh ta, buộc anh ta phải thỏa hiệp nhiều lần lặp đi lặp lại.

“Vậy anh phải hứa với em, về sau dù cho anh ta nợ nầng chồng chất, bị người ta cầm đao đuổi theo chém, anh cũng đừng duỗi tay ra viện trợ, em muốn khiến anh ta ăn chút đau khổ, để xem liệu anh ta có thể lạc đường mà biết quay đầu, cải tà quy chính hay không.”

“Ừm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.