Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 698




Chương 698

Tiểu Ca nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Sau khi ngồi ở trên ghế sô pha trầm mặc một lát, anh ta với đến điện thoại trên bàn trà, gọi điện thoại cho Dương Tâm.

Trò chuyện kết nối sau khi thành công, anh hỏi thăm một chút Dương Tâm tình trạng cơ thể, sau đó đem vừa rồi phát sinh sự tình nói với nàng một chút.

“Chị Tâm, đuôi cáo của bọn họ rốt cuộc cũng lộ ra.”

“Ừm, phái người giám thị mấy người này hai mươi bốn giờ mỗi ngày, sau đó lại điều tra một chút khoảng thời gian này bọn họ từng tiếp xúc với ai.”

Tiểu Ca ừ nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Tôi sẽ bắt được làm loạn người, anh an tâm tại Hải Thành dưỡng sinh thể đi.”

“Phải rồi, hiện tại Thanh Thanh thế nào rồi? Tình trạng của cô ấy khỏe hơn chưa?”

Nghe thấy cô nhắc đến Lục Thanh Thanh, Tiểu Ca liền bắt đầu đau đầu.

Cô nàng kia thật sự là một cô chủ cành vàng lá ngọc, tùy hứng lại dễ tức giận, ỷ vào chuyện đã cứu anh ta một mạng, mà chèn ép anh ta đến gắt gao, chuyện gì cũng muốn anh ta tự mình đi làm, dù là uống miếng nước cũng phải chờ anh ta tới đút, nếu không thà chịu khát cũng không chịu uống.

“Tôi thấy tâm tình cô ta rất tốt, dường như rất hưởng thụ nằm ở trên giường rồi để tôi phục vụ sinh hoạt, đương nhiên, nếu như cô có thể đón cô ta về vậy thì càng tốt.”

Dương Tâm không khỏi bật cười: “Xem ra cô nhóc kia thật sự là nhìn trúng cậu, thằng nhóc, cậu đúng là rất có phúc đó, có thể khiến cho cô công chúa nhỏ của nhà họ Lục một mực khăng khăng với cậu, thật sự là lời to.”

“…”

Biệt thự nhà họ Lê.

Ngoài cửa lớn khắc hoa, Triệu An đứng thẳng tắp trong cơn mưa phùn rả rích.

Bố Lê cầm dù che mưa đứng tại cửa ra vào, lặng lẽ liếc nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Cậu trở về đi, tôi sẽ không để cho cậu và Vãn Trinh gặp mặt, nửa giờ trước tôi đã tra rõ ràng nhà họ Triệu xảy ra chuyện gì.”

“Cậu của cậu tham ô nhận hối lộ, bị cách chức điều tra, hiện tại nhu cầu cấp bách chính là cứu người ra ngoài, trừ đi cầu xin nhà họ Phó hỗ trợ, dường như cậu không có lựa chọn khác, mà khi cậu tìm tới nhà họ Phó sẽ đối mặt với cái gì, hẳn là cậu còn hiểu rõ hơn so với tôi.”

Triệu An mím chặt môi mỏng, trên khuôn mặt tuấn tú mờ mịt lên từng tầng từng tầng hơi nước, khiến đường nét khuôn mặt anh ta đều trở nên mơ hồ mông lung.

Mặc dù bố Lê nói hơi đơn giản, nhưng không thể không thừa nhận, đúng là như thế.

Anh ta đi tìm nhà họ Phó hỗ trợ, nhà họ Phó nhất định sẽ buộc anh ta cưới Phó Linh Ngọc, đi một vòng lớn, cuối cùng lại trở lại điểm bắt đầu.

Dưới tình huống như vậy anh ta còn tới làm phiền Lê Vãn Trinh, cũng không trách bố Lê đối đãi lạnh nhạt với anh ta.

“Bác à, Vãn Trinh là vợ của cháu, bác không cần lo lắng cho cháu sẽ thương tổn cô ấy, khi vẫn chưa giải trừ hôn nhân với cô ấy, cháu cũng sẽ không phản bội cô ấy.”

“Cô ấy vừa mổ, cần phải có người chăm sóc, bác để cháu đi vào trông coi cô ấy, đợi sau khi cơ thể cô ấy tốt hơn một chút thì chúng ta bàn lại chuyện tương lai, như thế được không?”

Bố Lê mắt lạnh nhìn anh ta, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi chỉ đón chào con rể tới nhà, nếu như cậu thật yêu con gái tôi, liền đoạn tuyệt tất cả quan hệ với nhà họ Triệu, đến nhà họ Lê này ở rể, nếu không cả đời này cậu cũng đừng mong gặp lại con gái của tôi, bởi vì tôi không muốn thấy được con bé tiếp tục đau khổ giãy dụa trong đoạn tình tay ba này.”

Ở rể nhà họ Lê?

Đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Triệu?

Sắc mặt Triệu An trầm xuống, trong mắt ẩn hiện tia oán giận, hai yêu cầu này đều quá mức sắc bén xảo trá cay nghiệt, người bình thường thật đúng là không cách nào thỏa mãn.

“Cháu có thể ở rể nhà họ Lê, nhưng Triệu thị sinh ra và nuôi dưỡng cháu, cha mẹ cháu chỉ có một mình cháu là con trai, cháu không có khả năng đoạn tuyệt quan hệ với họ, bác à, cháu thành tâm ở rể, còn xin bác đừng hà khắc như vậy.”

Bố Lê hừ lạnh một tiếng: “Được, không đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Triệu cũng không sao. Có điều chuyện cậu của cậu, không cho phép cậu nhúng tay, chuyện này cậu có thể làm được không?”

Triệu An rơi vào trong trầm mặc.

Anh ta có thể làm được không?

Hình như là không thể!

Bởi vì anh ta đã đáp ứng với ông ngoại, cứu cậu từ trong khốn cảnh ra ngoài, anh ta không thể nói mà không giữ chữ tín, dù sao đối phương cũng là ông ngoại của anh.

Bố Lê thấy anh ta không nói lời nào, lạnh lùng nở nụ cười.

“Làm không được sao? Nếu đã làm không được, vậy thì cậu cũng đừng mơ thấy được con gái của tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu vừa trông coi con gái của tôi đồng thời vừa dây dưa không ngớt với con gái nhà họ Phó.”

Dứt lời, ông ấy quay người đi vào trong biệt thự, cửa lớn khắc hoa chậm rãi đóng chặt lại, triệt để ngăn cách Triệu An ở bên ngoài.

Nhìn cửa sắt đóng chặt, trên mặt Triệu An xẹt qua một nụ cười thảm.

Anh và Lê Vãn Trinh ở bên nhau cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn thôi, hiện thực tàn khốc nói cho bọn họ, ông trời cũng không muốn trao cho họ niềm hạnh phúc được ở bên nhau.

Bệnh viện tâm thần thành phố Hải Thành.

Dương Tâm cùng Lục Gia Bách đi đến thăm Dương Nhã bị Tôn Bích Như nhốt trong bệnh viện tâm thần.

Cách thật xa, cô liền thấy một người phụ nữ điên điên khùng khùng nhảy nhót ngay trên hành lang.

Dường như hộ lý cũng không kiên nhẫn, một tay nắm lấy tay cô ta, tay kia đánh mạnh lên bàn tay cô ta, đánh cho cô ta đau đớn kêu lên thảm thiết.

“Tình huống hiện tại của cô ta như thế nào?” Dương Tâm nhẹ nhàng hỏi.

Chuyên gia của bệnh tâm thần đứng bên cạnh vội vàng vuốt cằm nói: “Cô hai Dương là nhận phải kích thích to lớn nên mới điên, thần kinh cũng không bị hủy hoại rất nghiêm trọng, Nguyên nhân cô ấy phát bệnh là do trong tiềm thức không muốn đối mặt với hiện thực, cho nên mới xuất hiện loại tình huống này.”

Không muốn đối mặt với hiện thực sao?

Dương Tâm cười lạnh, cứ điên điên khùng khùng trốn tránh như bây giờ không khỏi quá mức dễ dàng cho cô ta, cô muốn để cô ta từng giây từng phút đều phải bảo trì đầu óc rõ ràng, khắc sâu cảm nhận về cái loại dơ bẩn và không thể chịu đựng nổi kia.

“Có thể sử dụng thuốc để trị liệu không?”

Nếu như không thể, cô liền liều mạng tiêu hao tinh lực vận dụng thuật thôi miên, cô nhất định phải khiến cô gái này tỉnh lại, khiến cô ta ngoan ngoãn nhấm nháp loại cảm giác sống không bằng chết kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.