Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 684




Chương 684

Bởi vì mảnh đạn đó đã cắm vào bên trong gân cốt cô ta, hơi bất cẩn một chút thì cả cánh tay của cô ta phải bỏ đi.

“Đinh”

Cửa phòng cấp cứu mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi từ bên trong đi ra.

Đây là bác sĩ hàng đầu của Tu La Môn, tên là Bạch Trung Kiên.

“Thế nào, đã lấy viên đạn ra chưa?”

Bạch Trung Kiên lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Tình hình rất là tệ, tuy đã tránh được giữa lưng, nhưng gân cốt đã bị thương nặng, cho dù lấy được viên đạn ra, rất phải đối mặt với một cảnh khó khăn rất lớn, cánh tay phải đó của cô ấy, có thể suốt đời cũng không làm được gì, thẳng thắn hơn mà nói, cánh tay cô ấy tàn phế rồi.”

Đồng tử của Tiểu Ca hơi co rút lại hai cái, chụp lấy cánh tay của Bạch Trung Kiên, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh là bác sĩ hàng đầu của Tu La Môn rồi, lẽ nào cũng không giữ được cánh tay đó của cô ấy sao?

Cô ấy là con gái, bị thương lại là tay phải, nếu như tàn phế rồi, sau này phải làm sao? Chẳng phải là cả một đời cũng bị huỷ hoại rồi?”

Bạch Trung Kiên liếc nhìn anh ấy một cái, cười như không cười nói: “Không sao, anh chịu trách nhiệm với cô ấy là được, cưới cô ấy, chăm sóc cô ấy cả đời, tôi tin rằng con bé sẽ rất hài lòng.”

“Bạch Trung Kiên…” Tiểu Ca chợt nâng cao giọng nói.

“Được được được, nói chuyện chính sự nói chuyện chính sự, bây giờ thì tình hình như vậy, tôi cũng đã nói rõ ràng với cậu rồi, quan trọng là xem cậu lựa chọn thế nào, dù sao thì mảnh đạn này nhất định phải lấy ra, Còn trách nhiệm cánh tay bị tàn phế sau khi lấy ra do ai chịu chúng ta phải nói rõ ràng, con bé đó chính là cô em chồng Dương Tâm, tôi cũng không gánh nổi cái trách nhiệm này.”

Tiểu Ca mím mím môi, chưa từ bỏ ý định lại hỏi thêm một câu: “Anh chắc chắn rằng cánh tay của cô ấy không cứu được nữa sao?”

Bạch Trung Kiên lắc đầu một cái: “Y thuật của tôi có hạn, không cứu được, về phần chị Tâm, cậu có thể hỏi chị ấy, dù sao chị ấy cũng là sư phụ của tôi, y thuật cao hơn tôi, nhưng chị ấy từ Hải Thành đến Athens phải mấy chục tiếng, mảnh đạn bên trong cơ thể con bé không thể giữ lại lâu như vậy, nhất định phải lập tức lấy ra.”

Tiểu Ca nhắm hai mắt lại, cắn răng nói: “Anh phẫu thuật lấy mảnh đạn ra cho cô ấy, xảy ra chuyện gì tôi một mình chịu trách nhiệm.”

“OK, có lời này của cậu thì tôi có thể thoải mái lấy mảnh đạn rồi, thằng nhóc cậu tốt nhất là chuẩn bị tâm lý, cô ấy bởi vì cứu cậu mà tàn phế, nếu như nhà họ Lục muốn cậu cưới cô ấy, e là cậu từ chối không được.”

“Cút.”

“…”

Sau khi đưa mắt nhìn theo Bạch Trung Kiên xông vào phòng cấp cứu, Tiểu Ca lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Dương Tâm.

Cuộc gọi được nối thành công, nhưng giọng nói truyền đến không phải là của Dương Tâm, mà là của Lục Gia Bách.

“Là Tiểu Ca sao? Các cậu ở Athens thế nào rồi? Tình hình của Lục Thanh Thanh vẫn tốt chứ?”

Tiểu Ca do dự một chút, nói thử: “Cái đó, anh có thể đưa điện thoại cho lão đại Tâm không? Em báo cáo với chị ấy, còn chị ấy muốn nói với anh hay không, vậy thì không liên quan đến chuyện của em rồi.”

Lục Gia Bách trả lời rất đơn giản, chỉ một câu: “Dương Tâm sảy thai rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi.”

Ánh mắt Tiểu Ca sợ hãi, muốn hỏi thăm tình hình, nhưng không biết nghĩ đến điều gì lại chịu đựng dừng lại đề tài nói chuyện, cắn răng nói: “Cánh tay phải của em gái anh trúng một phát đạn, gân cốt bị thương, cánh tay đó có thể đã tàn phế rồi.”

Im lặng như chết chóc.

Tiểu Ca cách một cái loa cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo toát ra trên người Lục Gia Bách.

“Cái, cái đó, thật xin lỗi, cô ấy là vì cứu em mới bị thương, anh muốn em bồi thường như thế nào nói một tiếng là được, em…”

“Bị thương thì bị thương rồi.” Lục Gia Bách lên tiếng cắt đứt lời của anh ấy: “Nó không biết trời cao đất dày đi theo cậu đến Athens thì phải nghĩ đến hậu quả này, đều là người lớn rồi, phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.”

Tuy là nói như vậy, nhưng cuối cùng anh cũng hỏi một câu: “Nó không bị thương chỗ nào khác chứ?”

“Không, chỉ bị thương ở cánh tay.”

“Được, tôi biết rồi, chuyện này trước tiên đừng nói với chị Tâm của cậu, cô ấy vừa mới sảy thai, tâm trạng sa sút, không thể chịu thêm kích thích nữa, ổn định vết thương của Lục Thanh Thanh trước.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.