Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 678




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 678

“Anh, anh phải làm sao đây? Anh, anh có thể động em sao? Nếu như anh di chuyển em, liệu có khiến em bị thương lần thứ hai không?”

Người đàn ông trước giờ chưa luôn bình chân như vại, cho dù có bị núi Thái Sơn đè ép mặt cũng không thay đổi sắc, lúc này lại bơ vơ như một đứa trẻ vậy, ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở đâu.

Dương Tâm cắn chặt môi, cơn đau dữ dội ập đến, miễn cưỡng lắm mới lấy lại được một chút lý trí, cả người không còn ngây ngây dại dại nữa.

“Đứa bé, đứa bé có thể không giữ được, anh, em hận, bọn họ đáng chết, thật sự là đáng chết.”

Trong đôi mắt đại bàng của Thẩm Thành có nước mắt đang chuyển động.

Người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất này, chưa bao giờ thỏa hiệp và không biết sợ hãi là điều gì, lúc này lại cảm nhận được sự bất lực.

“Đừng, đừng nói nhảm nữa, anh sẽ mời bác sĩ giỏi nhất trên thế giới này, nhất định sẽ giữ được con của em, nhất định.”

Dương Tâm không khỏi cười khổ, đau đớn nói: “Em bị bọn họ hạ thuốc mê, trong cơn tức giận đã làm động thai, còn cố gắng dùng thuật thôi miên để thoát thân.”

“Anh à, đứa bé không giữ được, em là Vô Danh, em là thần y nổi danh khắp thế giới, em biết rõ thân thể em, thai nhi còn chưa thành hình, nhưng giờ đã hóa thành vũng máu, không thể giữ được.”

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Thành méo mó, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Là ai làm? Rốt cuộc là ai muốn tính toán em?”

Một chút hận ý lóe lên trong mắt Dương Tâm.

Cô trước giờ luôn rộng lượng, thấu hiểu tâm tư, cho dù trước đây bọn Dương Nhã, Thẩm Thanh Vi tính toán cô thế nào, cô cũng chưa từng nảy sinh suy nghĩ thù hận Nhưng bây giờ, sau khi xem và cảm nhận đứa bé đang chảy ra khỏi cơ thể, và trải qua nỗi đau xé rách tim gan, cô có suy nghĩ thù hận.

Cô thật hận không thể đem ba bố con nhà họ Dương đốt thành tro bụi.

Nhưng cái chết rất đơn giản, chẳng qua chỉ là một cái đầu mà thôi, hời cho bọn họ.

Cô muốn để cho bọn họ sống, phải nếm trải mọi tội lỗi do cuộc loạn luân giữa bố và con gái mang lại, cô muốn họ bị lương tâm lên án, cả đời này phải sống trong dằn vặt, giày vò.

“Dương Thành hẹn em ra ngoài gặp mặt, em vô tình đi vào bẫy của bọn họ, Dương Nhã định để em và Dương Thành xảy ra chuyện bẩn thỉu trong phòng bao kia, sau đó hoàn toàn hủy hoại em.

nhợt của cô, ấm áp nói: “Sẽ không đâu, đáng đời bọn họ, em lấy phép của người trả lại cho người không thể tốt hơn được nữa, cho dù em không làm như vậy, anh cũng sẽ làm như vậy, em gái của anh, đích nữ tôn quý nhất của nhà họ Thẩm anh sẽ không bao giờ cho phép bọn họ làm nhục em như vậy.”

Dương Tâm khẽ cười, hai hàng lệ chảy ra khóe mắt.

Quyết định của cô là đúng đắn, để cho Thẩm Thành biết thân thế của cô, anh ta cũng đã không khiến cô thất vọng, còn trao cho cô hơi ấm của người thân yêu.

“Bọn họ còn sắp xếp phóng viên, anh, em nhất định phải khiến Dương Thành, Dương Nhã thân bại danh liệt, cả đời này cũng sẽ không ngóc đầu lên nổi, em muốn báo thù cho đứa con đã chết của em, anh giúp em.”

Thẩm Thành gật đầu, ôm cô đứng lên, ánh mắt rơi vào người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng bên cạnh.

Đối phương nhìn thấy anh ta lạnh lùng quét mắt qua, vội vàng mở miệng bảo đảm: “Anh Thẩm yên tâm, hôm nay cái gì tôi cũng không thấy cả, chúng ta ở đây bàn chuyện hợp tác, không xảy ra bất cứ chuyện gì khác.”

Thẩm Thành chậm rãi thu hồi lệ khí trên người, gật đầu nói: “Chuyện hợp tác cứ quyết định như vậy đi, hôm khác cô cầm hợp đồng đến Thẩm Thị tìm trợ lý của tôi ký tên là được rồi, nếu như không có chuyện gì khác, cô rời đi trước đi, chỗ này của tôi không tiện lắm.”

“Được, được, được.”

Làm sao người phụ nữ trẻ dám tiếp tục ở lại, mò chiếc túi xách bên cạnh lặng lẽ ra ngoài.

Thẩm Thành đưa mắt xuống nhìn Dương Tâm rồi nói: “Chuyện ở đây anh sẽ giao cho cận vệ của anh xử lý, nhất định sẽ khiến em hài lòng mới thôi, anh đưa em đến cơ sở điều trị của nhà họ Thẩm trước có được không? Em như vậy anh thật sự không yên tâm, đứa bé không còn thì có thể có lại, nếu như em không còn thì không chỉ anh sẽ phát điên, mà Lục Gia Bách cũng sẽ phát điên mất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.