Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 674




Chương 674

Sau khi trầm mặc một lúc, Dương Tâm thong thả nói: “Bố biết ân oán năm xưa giữa nhà họ Lâm và nhà họ Trần, nếu con không chịu đến gặp bố, bố sẽ kể chuyện cũ này cho con nhóc nhà họ Trần nghe, nghe nói cô ta và Lâm Thanh đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, chỉ là không biết sau khi cô ta biết chuyện bố của Lâm Thanh là kẻ thù giết mẹ của cô ta, bọn họ còn có thể tiếp tục làm vợ chồng hay không đây.”

Sắc mặt Dương Tâm chìm xuống.

Mẹ của Trần Uyển bị bố của Lâm Thanh giết hại?

Sao, sao có thể như vậy được?

Năm đó khi mẹ Trần ngồi trên chiếc xe phanh không ăn, cả người cả xe lao thẳng xuống vách núi, cuối cùng xe hỏng người mất, chuyện này đã gây nên một trận sóng to gió lớn trong giới thượng lưu, Trần Uyển bởi vì cái chết của mẹ mà sa sút tinh thần cả một tháng trời.

Kết quả điều tra sau đó của cảnh sát không phải chỉ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn thôi sao?

Tại sao lại trở thành bố Lâm cố ý giết người?

“Ông đừng có lừa tôi, Dương Thành, tôi không ngu ngốc như ông nghĩ vậy đâu.”

“Không, bố không lừa con, con nghĩ thử đi, bố Trần không phải loại người ham hư vinh quyền thế nếu không khi Lâm Thanh trở về báo thù ông ta sẽ không đem tất cả tài sản cùng cổ phần chắp tay dâng lên, năm đó ông ta bày cái hố hãm hại nhà họ Lâm, chỉ là vì để báo thù cho vợ của mình.”

Dương Tâm đột nhiên nắm chặt điện thoại.

Được thôi, quả thực cô đã từng nghi ngờ, nghi ngờ bố Trần trả thù nhà họ Lâm là do có nỗi khổ tâm gì đó, nhưng không ngờ đó là vì để báo thù cho vợ mình.

“Tại sao bố Lâm lại muốn giết mẹ Trần? Còn có, làm sao ông biết chuyện này?”

“Có vẻ như con rất có hứng thú, vậy thì hãy đến gặp ta ở phòng trà trên tầng ba của Thế kỷ Hoa Đô, tiện thể nói về chuyện của con và Thanh Vi.”

Dương Tâm nhíu chặt chân mày.

Cô có thể từ chối sao?

Không thể!

Nếu như cô từ chối, với tính cách của Dương Thành nhất định sẽ đi tìm Uyên Uyên và đem câu chuyện cừu hận tình thù phủ đầy bụi này nói cho Uyên Uyên biết.

Người phụ nữ đã trải qua nhiều gian nan trắc trở như vậy, không thể bị đã kích thêm được nữa.

Nếu như để cô ấy biết được bố của Lâm Thanh đã giết mẹ của mình, đừng nói sống cùng với Lâm Thanh, nói không chừng cô ấy sẽ cầm dao mổ sắc bén lên hung hăng đâm vào tin của con trai kẻ thù.

Những người yêu nhau đậm sâu để rồi tàn sát lẫn nhau, đây không phải chính là bi kịch chốn nhân gian sao?

Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép loại chuyện này xảy ra.

Hơn nữa, Dương Thành hẹn gặp cô, không phải chỉ vì muốn dùng mối thù hận này mà uy hiếp cô sao, buộc cô phải giấu diếm bí ẩn về thân thế của mình, đồng thời buộc cô cả đời này không được trở về nhà họ Thẩm nhận tổ quy tông, sẽ không có nguy hiểm gì đến tính mạng.

“Được rồi, tôi sẽ đến Thế kỷ Hoa Đô gặp ông, ông đừng nói chuyện này với Uyên Uyên…”

“Chỉ cần con tới, bố đương nhiên sẽ không nói.”

“…”

Dương Tâm không biết là mình đã đoán đã sai, cô có thể nghĩ đến việc Dương Thành sẽ dùng nhiều biện pháp ép cô cưỡng chế cô, lợi dụng điểm yếu để cảnh cáo cô, nhưng duy chỉ không ngờ rằng ông ta sẽ dùng cách bẩn thỉu đê hèn như vậy để hủy hoại cô.

Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ về chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô sẽ than thở về sự xấu xa và quá quắt của bản chất con người.

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Tài xế đưa Dương Tâm đến Thế kỷ Hoa Đô.

“Mợ chủ, có cần tôi đi cùng cô lên đó không?”

Dương Tâm xua tay: “Không cần đâu, tôi lên gặp bố nuôi, ông ta sẽ không làm gì tôi đâu, anh chỉ cần đợi tôi ở bãi đổ xe.”

Nói xong cô đẩy cửa xe ra đi ra ngoài.

Vừa bước vào cửa thang máy, điện thoại trong lòng bàn tay lại vang lên.

Móc ra nhìn xem, chính là Thẩm Thành gọi tới.

“Có chuyện gì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.