Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 630




Chương 630

“Cô đừng tưởng rằng bản thân mới có chút thành tựu mà đã muốn làm xằng làm bậy. Ngọc tỷ là di sản quan trọng nhất của Hoa Hạ, nó liên quan đến sự thăng trầm của một quốc gia. Nếu cô muốn làm bất cứ điều gì đối với nó thì cô phải hỏi chúng tôi xem chúng tôi có đồng ý không.”

“Dương Tâm, hôm nay chắc chắn cô sẽ bị giam ở trong ngục rồi. Đừng tưởng rằng cô có thể nghĩ ra cái thủ đoạn rách nát như vậy là có thể tránh được mọi hành vi phạm tội.”

Dương Tâm với lấy hộp gấm trước máy quay, lấy ngọc huyết bên trong ra ngắm nghía.

Phó Đức Chính và người phụ trách bảo tàng bước ra khỏi hậu trường.

Dương Tâm nhướng mày nhìn Phó Đức Chính, nở nụ cười nhàn nhạt như có như không: “Anh Phó, ngọc thì tôi đã tìm được cho anh rồi, nhưng mọi người có mặt dường như không tin đây là sự thật. Mấy người hãy tự xử lý đi.”

Phó Đức Chính nghiêng đầu nhìn người phụ trách bảo tàng và trầm giọng hỏi: “Ông nghĩ như thế nào?”

“Chuyện này…” Người phụ trách bảo tàng ngập ngừng: “Cậu Phó à, bây giờ các chuyên gia đều nói khối ngọc trước là thật. Cô Dương lại lấy ra một khối ngọc giống hệt như vậy, thật sự là không có sức thuyết phục lắm.”

Ánh mắt của Phó Đức Chính lạnh lùng quét qua, sức ép vô hình bùng nổ khắp cơ thể.

Người phụ trách sợ hãi lùi lại phía sau hai bước. Phó Đức Chính là ai chứ?

Con trai trưởng nắm trong tay quyền cao chức trọng, ai dám làm càn trước mặt anh ta chứ?

Nếu không phải lần này có ngọc huyết thì chắc gì ông ta đã không có tư cách để giao tiếp với một người cao quý như vậy.

“Cậu Phó, vậy cậu nói xem nên giải quyết chuyện này như thế nào ạ? Tôi… tôi thật sự không dám tùy tiện phán xét ạ, nếu là phán đoán sai lầm thì tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu ạ.”

Phó Đức Chính đưa tay xoa xoa lông mày, anh ta nghiêng đầu nhìn Dương Tâm, trong ánh mắt mang theo vẻ xin lượng thứ mà cười nhạt nói: “Tôi cũng xin cô Dương Tâm cho một lời khuyên.”

Dương Tâm nở nụ cười, ánh mắt nhìn vào Dương Mỹ đang ngồi trên khán đài, móc ngón tay với cô ta: “Cô Dương nói tôi vu oan cho cô, làm bôi nhọ thanh danh của cô. Ngọc huyết này cũng là do cô xác định, hay là cô cũng lên sân khấu đi, chúng ta hãy cùng nhau làm thật tốt.”

Dương Mỹ liếc mắt nhìn thấy cô thì trong lòng cô ta dâng lên một dự cảm xấu.

Người phụ nữ này quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đáng sợ. Dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô và dù áp lực có lớn đến mấy thì cô vẫn có thể giữ vẻ mặt không thay đổi.

“Sư phụ Trì Mộ đừng sợ cô ta. Cô ta đã chủ động khiêu khích thì cô cứ chiến đấu với cô ta đi.” “Đúng vậy, cô ta thật kiêu ngạo. Nhất định cô phải làm giảm nhuệ khí của cô ta.” “Đừng sợ, tất cả chúng tôi đều ủng hộ cô, đều là hậu thuẫn vững chắc cho cô. Nếu cô ta có năng lực thì sao? Hải Thành này cũng không phải là nơi độc chiếm của cô ta, liệu cô ta còn có thể một tay che trời được sao?”

“Sư phụ Trì Mộ, cô còn sững sờ ở đó làm gì? Người ta bắt nạt cô, đè đầu cưỡi cổ cô, chỉ đích danh cô rồi mà cô vẫn còn nhẫn nhịn như vậy được hay sao?” Dương Mỹ từ từ siết chặt nắm tay lại, bây giờ cô ta rất khó xuống tay.

Nếu cô ta tiến lên thì không biết Dương Tâm sẽ có thủ đoạn gì chờ cô ta.

Nếu cô ta không tiến lên thì chẳng khác nào đang thể hiện sự yếu kém.

Im lặng một hồi, cuối cùng cô ta cũng nghiến răng đứng dậy đi lên bậc thang.

Chỉ trong vòng ba ngày, cô ta không tin Dương Tâm có thể tìm được ngọc huyết thật.

Bên cạnh đó, khối ngọc được cô ta xác định không hẳn là hàng giả.

“Tôi lên đến đây rồi, chúng ta nói chuyện đi. Cô muốn chứng minh như thế nào đây?”

Dương Tâm nhướng mày cười: “Cứ dùng cách thô bạo nhất đi.”

Cô nói xong, quay đầu nhìn về phía người phụ trách và nói: “Nào, quản đốc hãy đem hai cái lò nung loại một ngàn độ C đến đây.”

Khi cô vừa dứt lời thì cả khán phòng đều ngạc nhiên.

Người phụ nữ này có bị điên không?

Lò nung chảy ở nhiệt độ nghìn độ C có thể biến mọi thứ thành nước.

Dương Mỹ kinh ngạc nhìn cô, run run giọng hỏi: “Dương, Dương Tâm. Cô có bị sốt không? Cái lò luyện kim ngàn độ C này, ngay cả sắt cũng có thể nấu chảy, huống chi là ngọc. Dương Tâm, cô chính là một người điên rồi.”

“Cô sợ sao?” Dương Tâm nhìn cô chằm chằm, bên ngoài thì mỉm cười nhưng bên trong lại không cười: “Vàng thật không sợ lửa, huống chi là ngọc huyết này đã có từ ngàn năm trước? Nghe nói khối ngọc này đã được luyện hóa bằng tinh khí của thần khí, đừng nói đến ngàn độ C mà ngay cả nóng gấp chục lần vẫn không làm tan chảy nó được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.