Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 622




Chương 622

Tại nhà họ Trần.

Bên trong phòng ngủ.

Lúc này bố Trần đang hấp hối.

Dương Tâm cho ông ấy một mũi tiêm, sau đó quay đầu nói với Trần Uyên: “Mọi chức năng của cơ thể đều bị hoại tử hoàn toàn, không có cách nào xoay chuyển, Trần Uyên, các người nên tranh thủ thời gian.”

Nói xong, cô đi ra khỏi phòng ngủ.

Trần Uyên quỳ sụp trên thảm, đưa tay ra nắm lấy bàn tay của bố, nghẹn ngào nói: “Con biết bố đang rất mong mỏi được đi gặp mẹ, mẹ cũng đã đợi bố nhiều năm rồi, cho nên con sẽ không cố níu bố phải ở lại.

Bây giờ, bố đi vui vẻ nhé.”

Bố Trần muốn nâng cánh tay lên để xoa đầu cô ấy, nhưng tất cả cơ bắp trên cánh tay của ông ấy đều bị hoại tử, làm sao có thể nhấc lên được?

“Con, con và Lâm, Lâm…”

Trần Uyên biết ông ta muốn nói gì, nhanh chóng trả lời: “Bố yên tâm, con đã lấy được chứng chỉ của cục dân chính cùng với Lâm Thanh rồi. Thật tiếc khi con không thể khoác tay bố bước vào lễ đường.”

Hai dòng nước mắt tuôn rơi trên gương mặt gầy gò của bố Trần.

Ánh mắt của ông ta khẽ nghiêng đi, dừng lại trên người Lâm Thanh, khóe miệng mấp máy, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng lại không nói ra được, hay nói cách khác, ông ta không dám nói ra trước mặt con gái của mình.

Lâm Thanh hiểu được ý của ông ta anh ta nắm chặt lấy bàn tay, lên tiếng: “Bác đừng lo lắng, cháu đã hứa với bác thì nhất định sẽ làm được. Cháu sẽ chăm sóc tốt Trần Uyên và bảo vệ cô ấy cả đời.”

Nói xong, anh ta lấy trong túi ra hai cuốn sổ đỏ và đưa tới trước mặt bố Trần.

Nhìn thấy dòng chữ “Giấy chứng nhận kết hôn” trên bìa đỏ, bố Trần lại rơi nước mắt.

“Tốt, rất tốt, như vậy bố chết cũng nhắm mắt.”

Ông ta dùng chút sức lực cuối cùng đặt tay của cô con gái vào trong tay của Lâm Thanh, thở dốc nói: “Tôi, tôi giao con gái của tôi cho cậu, cậu, cậu nhất định phải, đối xử tốt với con bé, nếu không tôi, tôi có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho cậu.”

Khi chữ cuối cùng được thốt ra, cánh tay của bố Trần yếu ớt rơi xuống và đôi mắt ông ta cũng dần dần nhắm lại.

Cuộc đời đầy tranh cãi của ông ta cũng đã đến hồi kết.

Người đời đều cho rằng ông ta tàn nhẫn vô tình, ngay cả những người bạn cũ cũng không buông tha, nhà họ Lâm bị ông ta làm cho tan nhà nát cửa.

Nhưng có mấy người biết rằng ông ta mới thực sự là nạn nhân?

Ông ta yêu vợ vô cùng, ban đầu bọn họ có một mái ấm hạnh phúc với những đứa con đầu ấp tay gối nhưng cuối cùng lại tan nát trong tay kẻ không bằng cầm thú, bố Lâm.

Đúng và sai, lòng biết ơn và sự oán hận, đã hoàn toàn tiêu tan khi thế hệ của họ mất đi.

Trần Uyên ôm lấy bố mình và khóc òa lên.

Lâm Thanh từ từ khuỵu gối quỳ trên thảm, anh ta dập đầu ba cái với bố Trần, trong lòng thầm thề: Bác yên tâm đi, cháu sẽ không để cho Trần Uyên biết đến hận thù của hai nhà.

Bên ngoài.

Nghe tiếng khóc bên trong, hai mắt Dương Tâm dần dần đỏ lên.

Kể từ biến cố xảy ra bảy năm trước, Trần Uyên vẫn luôn rất hận bố Trần và đã không trở về nhà trong vài năm.

Bây giờ Trần Uyên đã cảm nhận được rằng có điều gì đó không ổn với những việc đã xảy ra khi đó, nhận ra rằng cô ta có thể đã hiểu lầm bố mình, cô ta muốn được chăm sóc ông ấy.

Nhưng khi nhìn lại, những người thân yêu nhất cũng đã không còn nữa.

Trên đời này còn điều gì đau đớn và không thể chấp nhận hơn?

“Đừng quá xúc động.” Lục Gia Bách ở bên cạnh nhắc nhở.

Dương Tâm nhìn anh rơm rớm nước mắt nói: “Lục Gia Bách, em làm vậy có đúng không? Vì lợi ích của Thẩm Thanh Vi, em đã che giấu thân phận của mình và khiến cho bố mẹ ruột không hề hay biết. Có khi đến lúc họ sắp ra đi cũng không có cách nào biết được sự thật dù chỉ trong chốc lát.”

Lục Gia Bách duỗi tay ôm lấy cô, ôn tồn nói: “Không phải Thẩm Thành đã biết sự thật sao? Để anh ấy giải quyết. Anh ấy hiện là chủ của nhà họ Thẩm và đại diện cho toàn bộ gia tộc. Quyết định của anh ấy chính là quyết định của toàn bộ mọi người trong nhà họ Thẩm. Nếu anh ấy yêu thương cô em gái là em, anh ấy sẽ xử lý thích đáng chuyện này.”

Nói đến Thẩm Thành, ánh mắt Dương Tâm dịu đi.

Anh trai của cô chắc chắn sẽ yêu thương cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.