Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 357




Chương 357

Có ảnh thì có độ xác thực, phút chốc khắp mạng xã hội nỗ tung.

Chỉ trích và mắng mỏ đến từ khắp nơi.

Đúng như Dương Tâm dự tính, không ai buộc tội Lâm Thanh gian dối trong cuộc hôn nhân, và tất cả mọi người đã đỗ nước bẩn lên người Trần Uyên.

Nếu như là các loại từ ngữ như “không biết xấu hỗ”: “Người thứ ba”: “Hồ ly tinh phá hoại hôn nhân người khác” có thể tùy ý thấy được trên internet.

Hướng gió có thể nói là nghiêng về một bên, tất cả đều lên tiếng phê phán Trần Uyên.

Ở bên ngoài nhìn vào, cô chính là người đàn bà đê tiện đi câu dẫn người đã có vợ, người thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác, lẽ ra nên chịu sự khiển trách của lương tâm và sự phê phán về đạo đức.

Nhà cũ nhà họ Lâm.

Sau khi mà Hải Vy trên tivi nhìn thấy bê bối kinh thiên động địa này, liền tức giận.

Cô ta ngay lập tức liên hệ tới Ruth, nhưng đối phương lại tắt máy.

Ngay sau đó cô ta cảm giác mình bị người phụ nữ kia đùa giỡn.

Đó chính là người điên, cô ta thân bại danh liệt còn cũng phải lôi kéo tất cả mọi người cùng với cô ta xong đời.

Tự trách, hồi hận, lo lắng một loạt các cảm xúc không ngừng bao vây Hải Vy, cô ta thực sự hận không thể một đao đâm chết người phụ nữ kia.

Khu vực chữa bệnh.

Dương Tâm đã ngay lập tức biết được tin đồn ở bên ngoài, như đã đoán trước kết quả, nhưng cô vẫn có chút khó có thể chấp nhận.

Uyên Uyên, vẫn là đem chính mình đẩy về nơi muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.

Đây chính là quan điểm yêu của cô ấy sao?

Vì trả món nợ năm đó, cô ấy không tiếc khiến cho mình thương tích khắp người, người đàn ông kia đối với cậu thực sự quan trọng đến vậy sao?

A…

Thực ra cô cũng không có cách nào phán xét Lâm Thanh.

Cũng không có tư cách gì khuyên Trần Uyên bỏ đi tình yêu trong lòng được.

Bởi vì ngay đến cả bản thân cô cũng không làm được.

Nếu như người yêu thực sự có thể dễ dàng bỏ đi như vậy cô lại tại sao ở ngoài sáng biết là nó là cái tròng mà vẫn còn vòng trở lại?

“Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.” Lục Gia Bách đi đến vỗ bờ vai của cô.

Dương Tâm lắc đầu: “Em biết, đây là Uyên Uyên tự mình lựa chọn, cô ấy nói 7 năm trước Lâm Thanh cũng chịu đựng vô số chuyện nhảm nhí, 7 năm sau đổi đến đến cô ấy chịu đựng cũng là luật nhân quả.

Vậy có lẽ chính là tình yêu của cô ấy, như con thiêu thân lao vào lửa vậy, thê thảm nhưng cũng bi tráng.”

Lục Gia Bách nắm tay cô đi hướng về phía cửa: “Em có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.”

Dương Tâm sững sờ, nhíu mày hỏi: “Chúng ta đây là đi đâu vậy?”

“Em không phải muốn gặp Dương Nhã sao, A Khôn đã đưa cô ta đến đây rồi, chúng ta lát nữa sẽ đi gặp cô ta.”

Dương Tâm siết chặt bàn tay của anh.

Có thể thấy, cô đang kiềm chế cảm xúc của chính mình.

Chịu đủ nỗi đau mắt con 7 năm, tất cả những thứ này, đều là người đàn bà Dương Nhã kia ban tặng cho.

Làm sao có thể không khiến cô tức giận chứ?

Lục Gia Bạch ôm ở vai cô, động viên nói: “Lục Minh tuy rằng từ nhỏ rời xa em, nhưng nó ở bên cạnh anh, người bố này mà lớn lên cũng giống như nhau.”

Vọn vẻn một câu nói liền cảm xúc cô bình phục trở lại.

Người đàn ông này.

Luôn có thể thời gian đầu tiên nhìn thấu tâm tư của cô.

Bên trong phòng khách dưới tầng.

Dương Tâm đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy Dương Nhã đang đứng ở giữa gian phòng.

Cô ta rất đắc ý, khuôn mặt tràn đầy sự khinh bỉ.

Dương Tâm lập tức tức giận, viền mắt dần dần nổi nên các tơ máu đỏ.

Cô nhanh chân đi đến trước mặt của Dương Nhã, đưa tay ra xách ở cổ áo của cô ta, gầm thét lên: “Tại sao, cô tại sao muốn cướp con của tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.