Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 350




Chương 350

Vào thư phòng, anh ta nhắn nút nghe.

“Có chuyện gì?”

“Ông chủ, vừa nhận được tin tức, nói Phó tướng quân của chiến hạm đang trở về.”

Trần Tuấn sửng sốt, híp lại đôi mắt:”Đang trở về? Cậu xác định cậu không nghe lầm?”

“Không có, cô chủ Dương cũng một lần nữa trở về Hải Thành, tôi phải sau khi nhận được tin tức còn cố ý đi điều tra hành tung của cô ấy một chút, biết được cô ấy sau khi rời khỏi bến tàu trực tiếp đi đến chỗ cơ sở y tế của ông chủ Triệu.”

Cơ sở y tế của Triệu An?

Trần Tuấn theo bản năng nhăn nhăn mày:”Nhưng có tra được nguyên nhân mà cô ấy đi đến cơ sở y tế không?”

“Nghe nói là cậu chủ nhỏ của nhà họ Lục bị rắn hỗ mang cắn, nhưng tôi không biết cô chủ Dương có phải bởi vì nguyên nhân này mà trở về hay không.”

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Sau khi cúp máy, Trần Tuần than khẽ, trên mặt xẹt qua một tia cười khổ.

Như vậy còn không đi được sao?

Hay là nói, trái tim của cô đã bị nhốt ở Hải Thành, cho nên không nỡ rời đi.

Mặc kệ là bởi vì Lục Gia Bách bị thương hay là Lục Minh bị rắn cắn.

Cô ấy có thể quay trở về, đủ để chứng minh hai cha con bọn họ ở trong trái tim cô chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng.

Tâm Tâm ơi là Tâm Tâm, từ khi nào bắt đầu em đã tự đánh mát trái tim của mình rồi?

Chẳng lẽ chúng ta thật sự có duyên không phận sao?

6 năm chờ đợi và bên cạnh nhau, thế nhưng còn không bằng có mấy tháng ngắn ngủi em ở bên cạnh anh ta?

Cơ sở y tế.

Dương Tâm đem huyết thanh đã điều chế xong tiêm vào trong người thằng bé.

Sau khi xác nhận độc đã được giải, cô mới nhẹ nhàng thở hắt ra.

Cả người cô như bị trút cạn sức lực, trực tiếp ngồi ở bên cạnh mép giường .

Nhìn sự tím tái trên khuôn mặt thằng bé nhạt dần, một khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đập vào mắt cô.

Vẫn còn nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp thằng bé này.

Lúc ấy cô đã thầy thằng bé không giống Dương Nhã, nhưng cô lại thấy như mình đã từng quen biết, tựa hồ như đã gặp qua ở đâu đó.

Hiện giờ cần thận ngẫm lại, nghiêm túc đối chiếu lại, thằng bé…nhìn trông khá giống cô.

Ngón tay thon dài mảnh khảnh từ từ chạm vào khuôn mặt tái nhợt, âm thanh nghẹn ngào từ trong cỗ họng nói ra:”Con thật sự là con của mẹ sao? Mẹ đã nếm trải qua quá nhiều hy vọng cho đến tuyệt vọng, trong lòng đã có bóng ma, không phải mẹ không yêu con, mà là…mẹ không dám hy vọng xa vời.”

Lục Gia Bách từ bên ngoài đi vào, im lặng đứng bên cạnh cô, duỗi tay đặt ở trên vai cô, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thật ra khi cẩn thận ngẫm lại, tất cả mọi thứ đều có thể nói rõ được. Năm đó Dương Nhã và em sinh cùng một ngày, kết quả con đầu của em chết non, mà cô ta sinh được một đứa con trai, sau lại bé đứa bé đó vào nhà họ Lục để mạo danh thay tu hú chiếm tổ, nói đi nói lại, tắt cả những điều này là để thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta mà thôi.”

Dương Tâm mím môi, lắc đầu nói: “Bây giờ ai nói em cũng không tin, em chỉ tin vào kết quả giám định, chỉ có bản thân mình sẽ không lừa gạt chính bản thân mình.”

Lục Gia Bách ừ nhẹ một tiếng:”Vậy chờ có kết quả xét nghiệm ADN vậy.”

Dứt lời, anh như là nghĩ ra điều gì đó, sau khi do dự một lát, lại thử nói: “Tâm Tâm, nếu kết quả báo cáo giám định của em cùng Minh Minh là quan hệ mẹ con ruột, vậy…em và Dương Nhã rất có khả năng không phải chị em ruột.”

Cơ thể của Dương Tâm run rẫy một chút.

“Dương Nhã xác thật là con gái của Dương Thành, điều này em vô cùng chắc chắn, nếu Dương Nhã cùng em không có quan hệ huyết thống, vậy chỉ có thể chứng minh em không phải huyết mạch của Dương Thành.”

Lục Gia Bách duỗi tay ôm lấy cô:”Em đừng nghĩ nhiều, cuộc sống về sau có anh và cả bọn nhỏ luôn ở bên cạnh em, bố mẹ chị em gì đó, có thể có có thể không.”

*A.” Dương Tâm nhẹ nhàng cười:”Anh yên tâm đi, nếu em thật sự không phải con gái nhà họ Dương, có lẽ còn phải bắn pháo chúc mừng, bởi vì em chưa bao giờ coi những người trong nhà đó là người thân của em.”

Dương Tâm duỗi tay đẩy anh ra, chậm rãi đứng lên.

“Em nghe Tùy Ý nói là Dương Nhã thả rắn độc ở trong phòng Minh Minh? Cô ta đâu? Tắt cả nợ cũ nợ mới phải đi đòi lại hết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.