Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 35




Chương 35: Chắc chắn đã bị anh ta mua đứt rồi!

Lời cậu nhóc nói như một cái tát và thẳng mặt của Dương Thành.

“Không không không, cháu ngoại ngoan nào, ông là ông ngoại của cháu, ông ngoại ruột của cháu mà”

Dương Tùy Ý bĩu môi, ngửa đầu lên nhìn Tần phu nhân với vẻ đáng thương: “Bà nội ơi, lúc mẹ cháu mang thai cháu thì bị ông ta đuổi ra khỏi nhà, một ông ngoại xấu xa như vậy cháu có thể không nhận không ạ?”

Một tiếng “bà nội” đã làm tan chảy trái tim của Tân phu nhân.

“Cháu yêu ngoan nào, cháu muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì thôi, không ai ép cháu cả”

Cậu Dương chớp chớp mắt, đáy mắt ánh lên vẻ cay độc: “Cháu không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, bà nội cháu, bà có thể sai người đuối bọn họ ra được không ạ?”

Sắc mặt Tân phu nhân thay đổi rất nhanh, mới giây trước còn hiền hòa như gió xuân, một giây sau đã kéo theo mây đen bão tố.

Bà đanh mặt nhìn gia đình ba người nhà họ Dương, chỉ thẳng tay ra cửa, thờ ơ nói: “Cháu tôi không thích các người, mời các người tránh đi cho.

Đừng chọc cục cưng của nhà họ Trần giận, nếu không các người sẽ không gánh được hậu quả đầu”

Dương Thành tỏ vẻ khó xử.

Mặt Tôn Bích Như và Dương Nhã thì ngập tràn lửa hận.

Bọn họ vốn định xem trò cười của Dương Tâm, xem cô sẽ bị ông Tân lột sạch da mặt như thế nào, xem cô bị gia đình hai bên Lục Tần sỉ vả ra sao. Nhưng cứ bóc tách mãi, da mặt của ả tiện nhân Dương Tâm lại không bị rơi xuống, trái lại, người mất mặt lại chính là bọn họ.

“Minh Minh, con và mẹ tới nhà họ Dương nhé, được không?” Dương Nhã bước tới ôm cậu chủ nhỏ nhà họ Lục, thử vớ lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Cô ta không thể để con trai ở lại bên cạnh Dương Tâm được, không thể.

Cậu nhóc hừ lạnh một tiếng, cậu không giãy dụa, mà chỉ ghé sát tại cô ta nói thầm một câu: “Không muốn bị tôi ép đi làm giám định thân thích thì buông tay ra”

Dương Nhã không buông, nhìn cậu với đôi mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nói: “Minh Minh, mẹ là mẹ đẻ của con thật mà. Nếu con nghi ngờ thì đúng lúc bác sĩ Tiêu cũng đang ở đây, để anh ấy xét nghiệm cho chúng ta luôn đi.”

Cô ta không những không hạ thấp giọng, trái lại còn cố tình nâng tông cao hơn.

Đáy mắt cậu nhóc ảnh lên vẻ kỳ lạ, rồi nhìn cô ta với vẻ kinh ngạc.

Người phụ nữ này không sợ sao?

Sao lại như thế?

Đáy mắt Dương Nhã ánh lên tia lạnh lẽo, bây giờ thế cục hoàn toàn bất lợi với cô ta, cô ta chỉ có thể lấy lại làm tiến, như vậy mới phá bỏ nghi ngờ của mẹ con Lục Thị được. “Mẹ, Gia Bách, con không biết Minh Minh chịu phải đả kích gì hoặc nghe lời đe dọa của ai, trước kia rõ ràng nó không như vậy. Tuy không thân thiết với con nhưng cũng không đến mức không nhận người mẹ này. Bây giờ nó lại nhìn con như nhìn kẻ thù, con thật sự không biết con đã làm sai chuyện gì. Hay là nhờ anh Tiêu xét nghiệm cho hai mẹ con con đi”

Lục phu nhân bị Dương Tâm vả mặt, vẫn ôm một cục tức trong lòng, bây giờ thấy Dương Nhã bị ép đến mức như vậy, bà ta không nhịn được mà quát: “Con chính là mẹ của Minh Minh, đây là sự thật không thể thay đổi, để mẹ xem xem ai dám nghi ngờ thân phận của con”.

“Nhưng… nhưng Minh Minh bị người khác rót vào tai mấy thứ linh tinh, không chịu nhận con làm mẹ nữa rồi”

“Nó là do con sinh, không đến lượt nó không nhận”.

Tôn Bích Như nắm chuẩn thời cơ, vội vàng bước tới đánh trống lảng: “Nhã Nhã, trẻ con còn nhỏ, không hiểu chuyển, con đừng để bụng, cũng đừng đòi làm chuyện xét nghiệm ngu ngốc kia nữa”

Dứt lời, bà ta quay đầu lại nói với Lục phu nhân: “Bà thông gia à, nếu chuyện đã như thế này thì chúng tôi cũng không ở đây làm gì nữa, tôi đưa Nhã Nhã về trước đây, mọi người cứ ở lại nhé”

“Cũng được, gần đây tâm trạng của Nhã Nhã không tốt, bà dẫn nó về dạy bảo nó, để nó đừng tái phạm nữa, không thắng nổi con trai mình đâu”

“Được” Sau khi đưa mắt tiễn vợ chồng Giang Thị đi, Triệu An nói với Lục Gia Bách: “Cậu vào phòng sách với tôi, tôi có chuyện tìm cậu.”

Lục Gia Bách liếc nhìn Dương Tâm, rồi đi theo Triệu An.

Đi được nửa được, không gian vốn chật hẹp bỗng rộng hơn hẳn.

Lục phu nhân mang gương mặt già nua tới trước mặt vợ chồng Tần Thị, cứng nhắc nói: “Chị cũng là lo có người cố ý vấy bẩn huyết thống của Tần Thị, nên mới cưỡng ép A Diễn làm xét nghiệm với đứa bé này. Bây giờ sự thật đã rõ, người làm bà cô như chị đương nhiên rất vui. Bây giờ Tân Thị có đời thứ ba rồi, cũng coi như có người thừa kế”

Tân phu nhân mỉm cười nhìn bà ta, bà không đáp, mà cúi đầu hỏi cậu nhóc trong lòng: “Sắp 11 giờ rồi, cháu đói chưa nào? Bà nội dẫn cháu đi ăn gà rán KFC nhá..”

Nói đến đây, bà bỗng im bặt, lập tức võ trán, cười cười: “Ôi cái trí nhớ của tôi này, đúng là càng già càng vô dụng, suýt thì quên mất chuyện cháu ăn gà bị trúng độc, sau này chúng ta không ăn mấy đồ kiểu vậy nữa, bà nội dẫn cháu đi ăn đồ tây ở nhà hàng năm sau nhé”

“Vâng ạ vâng ạ” Dương Tùy Ý kéo bà ra ngoài.

Trần Tuấn mỉm cười đi đến trước mặt Dương Tâm, giơ tay nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Sắp tới giờ cơm rồi, em cũng đói rồi đúng không, hay là mình đi nhà hàng ăn cơm với mẹ đi?”.

Dương Tầm nhìn gương mặt dịu dàng của anh, có lời mà không nói ra được. Trần Tuấn nhìn thấu tâm trạng của cô, bàn tay nắm lấy tay cô bỗng buông lỏng một chút, dù không nói gì cô cũng hiểu.

Trái tim Dương Nhã bỗng siết chặt, anh thì không sao, nếu cô vẫn cứ khăng khăng vạch trần sự thật, thì đúng là làm khó anh rồi.

“Cũng được, bọn trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn nên hay đói lắm”.

Trần Tuấn đứng dậy bể bổng Lục Minh, quay người nói với ông Tân: “Daddy, bố nói chuyện với bác nhé, con đưa Tâm Tâm đi ăn đây”.

Ông Tần xua tay với vẻ khó nhọc: “ĐI đi, đừng để mẹ con uống rượu, không tốt cho sức khỏe”

Đưa mắt tiễn bọn họ rời đi, Lục phu nhân lập tức xây xẩm mặt mày, nói với ông Tần: “Triệu An và A Diễn là anh em tốt, có khả năng nó bị A Diễn mua chuộc rồi, Trần Dự, chị nghĩ cậu bắt buộc phải âm thầm làm thêm vài lần xét nghiệm nữa”

Ông Tần thở dài, nhắc nhở: “Chị, chị đừng quên Triệu An là bác sĩ riêng của nhà họ Lục, nó là thuộc hạ của Gia Bách, sao có thể nghe lời A Diễn được?” Tan phu nhân cứng học: “Nhưng…”

“Thôi, chị ạ, nhà họ Trần giờ đã có người thừa kế rồi, chị nên cảm thấy vui mới phải, chỉ không phải rảnh rỗi nghi ngờ xem có phải cháu nhà họ Trần hay không. Em tin vào đạo đức nghề nghiệp của Triệu An, nó sẽ không bị mua chuộc đâu. Vả lại… em cũng tin con trai em sẽ không làm chuyện lừa dối bố mẹ”.

Lục phu nhân xây xẩm mặt mày, hàng lông mày cau chặt lộ rõ vẻ không vui.

Vì Dương Tâm mà bà ta bị vả bao nhiêu lần rồi vậy?

Dù sao bà ta cũng không thích người phụ nữ này, biểu cảm thì lạnh lùng, còn không phải toát ra từ máu thịt thì là dì, nếu không sao lại có tiếng xấu khiến cả Hải Thành không chứa nối cô?

Trong phòng sách, Triệu An bưng hai ly rượu vang đi tới cửa sổ sát đất.

Đưa một trong hai ly cho Lục Gia Bách, anh nhướng mày hỏi: “Có tâm sự ?”

Lục Gia Bách mặt không biểu cảm, làm ngũ quan của anh càng rõ nét, mơ hồ còn lộ vẻ gian tà.

“Vì kết quả giám định đó sao?” Triệu An lại hỏi.

Thấy biểu cảm của anh ngày càng lạnh, Triệu An giơ tay ra vỗ vai anh, trêu chọc: “Xem ra để ý người ta thật rồi, chỉ tiếc là… có ấy lại là người phụ nữ mà Trần Tuấn thích”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.