Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 328




Chương 328

“Cần thận lời nói, đừng để người khác nói ra nói vào.”

Phó Linh Ngọc mím môi nói thêm hai lần: “Tối nay em sẽ không đi đâu. Em sẽ nghỉ ở đây với anh. Căn phòng này có ba phòng ngủ. Không có chỗ cho em ngủ sao?”

Phó Đức Chính lạnh lùng nhìn cô ta một cái, chậm rãi đứng dậy khỏi sô pha, ném máy tính xách tay lên bàn cà phê, nhẹ giọng nói: “Tùy em.”

Nói xong, anh ta đi về phía phòng ngủ chính.

Một lúc sau, bên trong có tiếng nước chảy.

Ánh mắt Phó Linh Ngọc nhìn vào chiếc máy tính xách tay trên bàn cà phê.

May mắn thay, anh ta không đề phòng cô ta, nếu không cô ta sẽ không có đủ thời gian để đánh cắp những gì cô ta muốn từ máy tính của anh ta.

Đưa chiếc tai nghe đã chuẩn bị sẵn vào tai, cô ta hạ giọng nói: “Giờ tôi bật máy lên, hãy dạy tôi cách vận hành.”

5 phút sau.

Một nụ cười đắc thắng hiện lên trên khóe miệng Phó Linh Ngọc, cô ta nhanh chóng rút thẻ nhớ trong máy tính ra, rồi tắt nó đi.

Vừa ngồi xuống ghế sô pha, cửa phòng ngủ chính mở ra, Phó Đức Chính mặc đồ ngủ bước ra.

Anh ta cầm lấy máy tính xách tay trên bàn cà phê, đi về phía phòng làm việc không nhìn lại, anh ta vừa đi vừa nói: “Đã hơn 11 giờ, mau đi ngủ đi.”

Phòng đọc sách.

Phó Đức Chính dựa lưng vào ghế xoay, cau mày nhìn chiếc máy tính xách tay trước mặt.

Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên.

Ngó ra nhìn, thì chính là Dương Tâm gọi đến.

Sau khi cuộc gọi được kết nối thành công, bên kia thẳng thừng hỏi: “Phó Đức Chính, trong vòng nửa tiếng vừa rồi có người nào ở bên cạnh cậu không?”

Phó Đức Chính hơi nheo mắt, tầm mắt nhìn vào máy tính xách tay, trầm mặc một lát mới thử hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Dương Tâm khẽ thở dài: “Cậu là người rất cảnh giác, có ai đó đã qua mặt cậu hành động rồi. Tôi không cần đoán cũng biết người đó là ai.”

Phó Đức Chính siết chặt điện thoại.

Anh ta cũng nhận thấy rằng ai đó đã di chuyển máy tính của anh ta vừa rồi.

Không ngờ đó là sự thật.

Thấy anh ta không lên tiếng, Dương Tâm cho rằng anh ta đang tức giận, dù sao cài hệ thống báo động vào máy tính của người khác cũng hơi quá đáng.

“Xin lỗi, mã nguồn này có liên quan đến sự phát triển của mạng 5G. Tôi phải thận trọng. Vì vậy, khi cậu đến gặp Lục Gia Bách hai ngày trước, tôi đã cài đặt hệ thống trên máy tính của cậu. Miễn là ai đó sao chép mã nguồn, tôi có thể nhận được một cảnh báo tại đây.”

“Tôi không trách cô.” Phó Đức Chính thở dài: “Cô làm vậy là đúng rồi, nếu không có cô thì mã nguồn này có thể bị lộ. Không ngờ em tôi lại… Thật đáng thất vọng, đã thế còn khăng khăng…”

“Không sao.” Dương Tâm thì thào nói: “Con gái mà, ai lúc yêu chả điên cuồng như vậy, tôi đã chặn được cô ta. Cô ta muốn đấu với tôi. Rất công bằng và cũng rất thường xuyên, nhưng cô ta không có khả năng, chỉ sợ làm cho cô ta thất vọng.”

Phó Đức Chính đưa tay xoa xoa lông mày, cười nói: “Cô lúc nào cũng có thể thoáng như vậy. Trên đời có vô số người đàn ông không tốt bằng cô. Nào cô nói đi, cô muốn tôi làm như thế nào?”

“Làm như thế nào?” Dương Tâm cười lạnh : “Đương nhiên kêu em gái cậu đưa mã nguồn trong tay cho người mà cô ta muốn đưa.”

“Cô…”

Cô không sợ bị rò rỉ mã nguồn sao?

Phó Đức Chính không hỏi hết câu, bởi vì anh ta đã nghĩ đến một khả năng nào đó.

“Cô đã hack máy tính của tôi và giả mạo bản sao mã đó. Bản sao của em gái tôi là giả.”

“Thì sao? Cậu cho rằng cô ta có khả năng đánh cắp mật mã thật của tôi sao? Tôi đã nghiên cứu thứ này trong 5 năm, và bây giờ tôi đã biết cách làm. Làm sao tôi có thể để cô ta biết được.”

Trong một căn hộ hẻo lánh.

Cô Ruth đang dựa vào cửa số để nghe điện thoại.

“Chắc chắn chứ?”

“Vâng, thưa cô Ruth, tôi khá chắc chắn, gần đây anh Lâm thường xuyên ra vào một biệt thự ven biển, và có một người phụ nữ sống trong đó. Anh ta bị nghỉ là ngoại tình lén lút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.