Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 320




Chương 320

Tại nhà cũ của nhà họ Lâm.

Hải Vy nhìn người phụ nữ xuất hiện trước mặt, không nhịn được quát lên: “Cậu bây giờ dính đầy bê bối, là ai bảo cậu tới tìm tớ thế?”

Không quan tâm đến sự chán ghét của cô ta, Ruth duỗi tay ôm lấy cánh tay của Hải Vy, nịnh nọt nói: “Hải Vy cậu đừng lo lắng, lúc tớ đến đây đã ngụy trang cẩn thận rồi, không có ai phát hiện được đâu.”

Hải Vy gỡ cánh tay của cô ta đang bám lấy mình, lạnh giọng hỏi: “Tìm mình có chuyện gì vậy?”

Ruth bị cô ta đây ra, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, sau đó thay vào đó là sự thù địch, một người phụ nữ sinh ra nghiệt chủng, đã kết hôn nhiều năm như vậy, anh Lâm còn không hề động vào cô ta, lên mặt cái gì chứ?

“Không phải mấy ngày trước cậu bảo muốn đối phó với bồ nhí mà anh Lâm đang nuôi ở ngoài hay sao, bây giờ mình có thời gian rồi, có thể giúp cậu một tay.”

Hải Vy sững sờ, vẻ lạnh lùng trên mặt dần dần phai nhạt, cô ta cười thầm: “Đã làm khó Ruth nhớ được chuyện này rồi. Vậy thì cậu có thể nói tiếp đi. Chúng ta nên đối phó với cô ta như thế nào.”

“Mình nghĩ trước tiên chúng ta nên vạch trần sự tồn tại của cậu chủ nhỏ, cho tất cả mọi người bên ngoài biết rằng anh Lâm đã có gia đình, sau đó vạch mặt Trần Uyên là bằng mọi giá để cứu lấy việc kinh doanh của gia đình mà dụ dỗ anh Lâm, để cô ta bị mọi người lên án, hắt hủi về mặt đạo đức, cậu nghĩ sao?”

Hải Vy nhếch môi cười: “Được rồi, chuyện này giao cho cậu làm. Nhớ kỹ, nếu cậu dám nói bóng gió nói cho Lâm Thanh biết là mình xúi giục, vậy thì cả đời này của cậu cũng đừng mong làm lại được.”

“Đừng lo lắng, mình sẽ xử lý vô cùng sạch sẽ gọn gàng.”

Bên ngoài phòng trà.

Huyền Cẩn, không, cô ta nên được gọi là Hải Cẩn mới đúng, đang cau mày đứng trên hành lang.

Hai người phụ nữ này định chơi chị Trần Uyên à?

Ai đã cho họ dũng khí như vậy?

Nhà cũ của nhà họ Thẩm.

Cố Ngọc Hiểu cầm điện thoại và lao vào phòng ngủ của Thẩm Thanh Vi.

“Thanh Vị, tin tốt, chị đã tìm ra cách để em đối phó với Dương Tâm rồi.”

Thẩm Thanh Vi đang đắp mặt nạ, nghe thấy lời này, cô ta vội vàng kéo miếng mặt nạ đang đắp ra, cau mày hỏi: “Có cách gì? Đừng vòng vo nữa, chị mau nói đi.”

Cố Ngọc Hiểu bước đến gần cô ta ngồi xuống và chậm rãi nói: “Nhà họ Cố và nhà họ Phó ở Kyoto có giao tình qua lại với nhau. Em trai chị vừa gọi cho chị và nói rằng hacker đầu tiên, Quỷ Sát, đã hack hệ thống của viện nghiên cứu và lấy trộm thông tin tủy xương và nhóm máu của Phó Linh Ngọc. Bây giờ cấp trên đang ra lệnh âm thầm bắt được Quỷ Sát.”

Thẩm Thanh Vi trợn tròn mắt, trong đầu có vô số ý nghĩ lóe lên, cuối cùng tất cả đều quy tụ tại một điểm.

“Dương Tâm tới để tham gia cuộc thi lập trình quốc tế vào thời điểm máu chốt. Điều này chứng tỏ rằng ngay từ đầu cô ta không muốn tham gia cuộc thi, và sau đó đột nhiên đồng ý, càng giống như một cách bắt đắc dĩ, không lẽ ý chị là muốn nói người phụ nữ kia chính là Quỷ Sát?”

“Đúng, đó là điều chị đoán. Sở dĩ Quỷ Sát lấy trộm mô hình tủy xương của Phó Linh Ngọc là vì cậu chủ nhỏ nhà họ Lê mắc bệnh ung thư máu và cần ghép tủy gấp.”

Mà Dương Tâm và Lê Văn Trinh lại là bạn bè, cho nên chị đoán Dương Tâm chính là Quỷ Sát. Thanh Vi, xâm nhập Viện nghiên cứu quốc gia là tội lớn, cô ta lại tham gia cuộc thi lập trình quốc tế, ước chừng cũng là đề thoát tội.”

Thẩm Thanh Vi đột nhiên nở nụ cười: “Vậy chúng ta chỉ cần ngăn cản cô ta thắng cuộc thi này là được?”

Cố Ngọc Hiểu vươn tay nắm lấy cỗ tay cô ta, nghiêm mặt nói: “Em là em chồng của chị, chị lừa ai cũng sẽ không lừa dối em. Nếu không có được tin tức chính xác, chị cũng không dám nói cho em biết, Thanh Vi, chị hi vọng em có thể được gả vào nhà họ Lục, gả cho người mà em yêu.”

Thẩm Thanh Vi chậm rãi nắm chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, cô ta sẽ được gả vào nhà họ Lục, một ngày nào đó cô ta sẽ kết hôn với Lục Gia Bách, được mặc váy cưới, kết hôn với tình yêu thuộc về mình.

Dương Tâm…

Người phụ nữ đó chính là cục đá ngáng đường lớn nhất của cô ta, cô ta sẽ làm mọi cách để dẫm nát Dương Tâm xuống dưới chân mình.

“Ngọc Hiểu, chị nói xem chúng ta nên làm gì?”

Cố Ngọc Hiểu nhướng mày cười nói: “Chúng ta không phải là người duy nhát muốn Dương Tâm chết.

Chị nghe em trai chị nói rằng Phó Linh Ngọc đang tìm kiếm dấu vết của Quỷ Sát khắp trên toàn thế giới.

Nếu con gái cả của dòng họ chính trị hàng đầu biết Dương Tâm là Quỷ Sát, cô ta sẽ có gắng hết sức để lùng giết.”

Thẩm Thanh Vi nhìn cô ta có chút nghỉ ngờ, cau mày hỏi: “Giữa cô ta và Dương Tâm có thù hận sâu sắc như vậy sao? Ngoài việc đánh cắp thông tin của cô ta, em chưa nghe nói Dương Tâm đã xúc phạm cô ta ở chỗ nào khác.”

Cố Ngọc Hiểu chế nhạo: “Chuyện này thì em không biết rồi. Chị nghe nói Phó Linh Ngọc và Triệu An đã đến Cục dân chính đẻ lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, nhưng họ không lĩnh giấy thành công. Bởi vì Quỷ Sát đã hack hệ thống của Cục dân chính, vì Triệu An đã đăng ký kết hôn với con gái thứ của nhà họ Lê, Lê Vấn Trinh.

Sau khi Phó Linh Ngọc biết chuyện, cô ta đã phái một lượng lớn người đi điều tra thân phận thật sự của Quỷ Sát, cô ta hy vọng bao nhiêu năm cuối cùng đợi được đến lúc Triệu An sẽ kết hôn với mình, nhưng lại bị Dương Tâm giở trò quấy rầy. Em nghĩ rằng cô ta có thể nuốt trôi cục tức này hay không.”

Thẩm Thanh Vi nghe vậy cười to: “Thì ra vẫn còn có chuyện như vậy. Em còn cho rằng con khốn Dương Tâm đó là đang tìm chết đây mà, đã xúc phạm đến nhà họ Phó, cô ta làm sao có kết quả tốt chứ?”

Nói đến đây, cô ta đột nhiên nhịn không được mà nở nụ cười, không biết cô ta đang nghĩ đến cái gì, lông mày khẽ cau lại: “Nếu như Phó Linh Ngọc biết Dương Tâm là Quỷ Sát thì sao? Còn có thể giở trò gì khiến cô ta không thành công à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.