Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 29




Chương 29: Xét nghiệm ADN!

Gia đình ba thế hệ náo nhiệt thật đấy.

Người phụ nữ kia có hẹn với Trần Tuấn, nhìn gia đình ba thế hệ hạnh phúc trong màn hình, đáy lòng anh bỗng dấy lên sự chua chát.

Đặc biệt là khi nghe thấy tên nhóc khốn khiếp Lục Minh kia luôn miệng gọi “bổ Diễn”, anh bỗng cảm giác mình thành trẻ mồ côi.

Khi anh nhìn thấy người phụ nữ người đầy gai nhọn kia ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Trần Tuấn, mặc cho Trần Tuấn nắm tay mình, gương mặt anh tuấn càng xây xẩm hơn.

Anh không ngon à?

Nếu anh không ngon, thì chắc 30 nghìn tỷ trong tài khoản ngân hàng của anh cũng ngon đấy chứ. Sao lại không thấy người phụ nữ kia mê hoặc dụ dỗ anh nhỉ? Má! Biệt thự nhà họ Lục. Trong phòng khách, Lục phu nhân và Dương Nhã đang ngồi trên sofa nói chuyện.

“Nhã Nhã, mẹ hỏi con, đứa bé bên cạnh chị gái con có phải con của A Diễn thật không?”

Là con gái của nhà họ Trần, tuy bà đã xuất giá, nhưng cũng sẽ không cho phép loại phụ nữ luôn nung nấu ý định trả thù kia mang thai cốt nhục cao quý của Tần Thị.

Dương Nhã đảo mắt, đáy mắt ánh lên vẻ hiểm độc.

Cô ta đã điều tra rõ ràng rồi, nghiệt chủng bên cạnh tiện nhân Dương Tâm bằng tuổi Lục Minh, nếu đó là do Dương Tâm sinh, thì chắc chắn đó là con của Gia Bách, tuyệt đối không thể nào là con của Trần Tuấn được.

Bác sĩ đỡ đẻ năm đó đã đổi quốc tịch rồi, bây giờ cô ta còn chưa tìm thấy người đó, người phụ nữ đáng chết kia chắc chắn năm đó không chịu làm theo lời cô ta, di chết hai đứa nghiệt chúng còn lại, mà vẫn để bọn chúng sống tới tận bây giờ.

Điều cô ta vui mừng nhất chính là Dương Tâm không biết năm đó mình đã ngủ với ai, và Gia Bách cũng không biết mình còn hai đứa con thất lạc bên ngoài.

Nhân lúc sự thật chưa bị vạch trần, cô ta chắc chắn sẽ khiến ả tiện nhân Dương Tâm thần bại danh liệt, một lần nữa nhếch nhác bỏ trốn.

Lần này, cô ta sẽ không từ bị nữa đâu.

Một khi ả tiện nhân Dương Tâm mang con rời khỏi, cô ta sẽ thuê người giết chết bọn họ. “Mẹ ơi, con đang định nói với mẹ chuyện này. Đứa bé bên cạnh chị con bằng tuổi Minh Minh.

Mẹ cũng biết đấy, năm đó chị con vì 150 tỷ mà bạn mình cho một lão già ngoài năm mươi, lại còn mang thai nữa. Tám tháng sau thì sinh ra một cái thai chết. Con nghi ngờ đứa bé năm đó chị ấy sinh vẫn chưa chết, mà chính là đứa mà chị ấy đang nuôi”

“Cái gì?” Lục phu nhân từ ghế sofa đứng phắt dậy, lửa giận bốc lên tận đầu: “Ý con là… đứa bé đó là kết quả của nó và lão già ngoài năm mươi?

Nó… nó… nó không phải con cháu nhà họ Trần?”

Dương Nhà nghẹn ngào nói: “Chị con nhất thời hồ đồ, ghen ghét con sinh được người thừa kế cho nhà họ Lục, vậy nên muốn bám vào nhà họ Trần. Nhưng… nhưng chị ấy lại sai khiến em họ nói dối, lại còn mê muội em họ nhận thằng nghiệt chủng kia, thế thì quá quắt lắm rồi. Tần Thị là gia tộc hào môn thế nào chứ. Dòng máu cao quý, đầu thể để chị ấy làm vấy bẩn huyết thống của nhà họ Trần được, lại còn khiến em họ trở thành tội nhân của nhà họ Trần nữa chứ.”

“Bốp” một tiếng giòn giã.

Lục phu nhân đập bộp lên bàn trà, lửa giận ngùn ngụt: “Ở tiện nhân, cô ta thử làm bẩn huyết thống của Tần Thị xem”

Đáy mắt Dương Nhã ánh lên vẻ lạnh giá. Đây gọi là mượn dao giết người. Nếu có thể mượn tay bà già này giết thằng nghiệt chủng bên cạnh Dương Tâm thì càng tốt.

“Mẹ ơi, mợ hình như rất thích chị gái con. Khi con về nhà, bạn còn gọi điện cho con, nói là nhìn thấy gia đình cậu mợ và em họ, chị con cũng ở đó, hình như trò chuyện vui vẻ lắm”

“Bốp bốp”

Lục phu nhân lại đập bàn hai phát, tức đến mức cả người run rẩy. “Điện thoại, đưa điện thoại cho mẹ” Dương Nhã nhoẻn miệng cười, cầm lấy điện thoại đưa cho bà ta: “Mẹ, mẹ bớt giận đã, sau đó nói chuyện với cậu mợ sau”

Lục phu nhân hít sâu mấy hơi mới đè nén được cơn giận trong người.

Sau khi gọi điện, bà không nói gì cả, chỉ ném cho đối phương một câu: “Trần Dự, cậu bớt chút thời gian rảnh tới nhà họ Lục đi, chị có chuyện muốn tìm cậu”

Sau khi cúp máy, Dương Nhã lại hỏi dò: “Mẹ, mẹ định nói với cậu thế nào ạ?”

“Nói cái gì mà nói? Còn cái gì để nói nữa à, xét nghiệm ADN, ngày mai bảo A Diễn và đứa bé kia đi làm xét nghiệm cha con. Mẹ không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào làm vấy bẩn huyết thống của Tần Thị”

Đạt được mục đích, Dương Nhà liền nở nụ cười gian manh.

Dương Tâm ơi là Dương Tâm, thứ tôi có là cách khiến cô cút xéo khỏi Hải Thành. Cô đi chết đi! Mười giờ tối, ông Tân một mình tới biệt thự nhà họ Lục.

Sau khi gặp được Lục phu nhân, chị em hai người liền vào phòng sách, nói chuyện một hồi, nửa tiếng liền qua đi.

Khi ra ngoài, sắc mặt của ông Tần trông rất kém.

Ông có thể chấp nhận chuyện con trai có con riêng bên ngoài, nhưng, ông tuyệt đối không cho phép con trai mình nhận con của người đàn ông khác làm con. Tần Thị giàu có như thế nào chứ? Là một gia tộc hiển hách, sao có thể nuôi con của người ngoài được?

“Chị, chị yên tâm, em sẽ gọi điện cho Triệu An, để nó đích thân xét nghiệm cho A Diễn, em tuyệt đối không để người ngoài bước chân vào Tần Thị đâu.” Lục phu nhân gật đầu, vô cùng hài lòng với thái độ của em trai.

“Đi đi, hôm nào có kết quả thì cho mọi người cùng nghe, chị muốn và thẳng vào mặt ả tiện nhận nhà họ Dương, còn chuyện Minh Minh trúng độc nữa. Chị cũng sẽ điều tra lại từ đầu, để đề phòng A Diễn bảo vệ cô ta mà hành động sai trái.”

“Chị, chuyện này chị quyết là được, em đi trước đây. Nếu có gì tiến triển em sẽ báo cho chị ngay”

“Ừm”

Trong phòng ngủ, Lục Gia Bách cầm ly rượu vang đứng trước cửa sổ sát đất, lặng nhìn màn đêm u tối phía ngoài.

Cậu tới nhà họ Lục vì chuyện gì, anh cũng đoán được phần nào.

Thực ra anh cũng tò mò không biết rốt cuộc cậu nhóc kia có phải con của Trần Tuấn hay không, nếu cậu đã muốn điều tra, thì cứ để cậu điều tra.

Nếu chứng minh đứa bé không phải coi của Trần Tuấn, vậy thì anh sẽ có cơ hội…

“Cạch” một tiếng, cửa mở ra, thoáng chốc cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Anh quay người lại, bắt gặp Dương Nhã đang mặc váy ngủ đứng ở cửa, anh cau mày quát: “Cút ra ngoài”.

Dương Nhã mím môi, nước mắt lưng tròng, nhìn anh với vẻ đáng thương, rồi nghẹn ngào nói: “Gia Bách, thuốc trong canh… không phải do em bỏ, lúc xế chiều em đi xem camera rồi, là… là do Minh Minh đi lấy thuốc rồi bỏ vào trong canh gà, không liên quan gì đến em hết”

“Ha..” Lục Gia Bách cười mỉa mai: “Con trai cô bé thế đã học được cách bỏ thuốc người lớn là chuyện quang vinh lắm sao? Thân làm mẹ, cô không những không che giấu thay con, mà còn vạch trần, chẳng nhẽ chỉ sợ người khác không biết con cô làm chuyện ác nhân như thế sao?”

“Không… Gia Bách… em.. em không có ý đó. Em… chỉ là em muốn chứng minh sự trong sạch của mình… em… sợ anh hiểu nhầm”

“Vậy nên để chứng minh mình không sai, cô đã không tiếc hi sinh thanh danh của con trai mình hay sao? Nếu đổi lại là bất kỳ người mẹ nào khác, e là sẽ không làm được chuyện thế đâu. Sau này cô cũng không cần dạy Minh Minh nữa, tôi định giao nó cho Dương Tâm dạy thay”

“Cái gì?”

Dương Nhà trợn tròn hai mắt, nhìn anh trừng trùng với vẻ không dám tin, đáy mắt ánh lên vẻ sốt ruột, run rẩy hỏi: “Dạ… Gia Bách, rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì mà anh lại muốn cắt đứt quan hệ của mẹ con em?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.