Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 284




Chương 284: Anh tha cho cô ấy đi!

Tiệc rượu sắp kết thúc, Lục Gia Bách lấy danh nghĩa của nhà đầu tư mà lên sân khấu nói một lượt.

Mà tin tức anh đứa đến đủ làm cho toàn thế giới kinh ngạc.

“Các vị khách quý, họ Lục tôi đây mượn cơ hội này muốn tuyên bố với bên ngoài một chuyện liên quan đến cuộc thi lập trình quốc tế được tổ chức vào nửa tháng sau tại Hải Thành, khu vực Hoa Hạ đã công bố danh sách thành viên tham gia thi đấu, cô ấy chính là người của trụ sở chính Lục thị chúng tôi…”

Nói đến đây, đột nhiên anh khẽ dừng lại, ánh mắt nhìn lại chỗ Dương Tâm đang đứng.

Đêm nay anh không chỉ muốn làm cho cô vẻ vang với cuộc thi lập trình mà còn muốn làm cho cô đi nổi tiếng trong lĩnh vực kỹ thuật trước đã.

Khách khứa bên dưới sân khâu đều cho rằng anh sẽ nói là tổng giám đốc của Trụ sở chính của Lục Thị, hoặc là nhân vật nòng cốt ở bộ phận kỹ thuật, nhưng họ tuyệt đối không ngờ được anh sẽ nói ra cái tên đó.

“Cô ấy là nhà thiết kế của Trụ sở chính của Lục thị tôi, cô Dương Tâm.”

Lời nói này của anh giống như sắm sét ngang tai mỗi một người trong tiệc rượu.

Cô Dương còn có thể lập trình sao?

Hơn nữa còn là cuộc thi liên quan đến mạng 5G ở cấp độ quốc tế nữa.

Hoa Hạ vẫn luôn không tìm được thí sinh thích hợp để tham gia cuộc thi này, cấp trên đều đã định bụng bỏ qua rồi, kỹ thuật máy tính của Dương Tâm này giỏi như thế nào mà lại được tham gia vào cuộc thi đấu quốc tế rồi?

“Cô Dương, xin hỏi lời anh Lục nói là thật sao?”

“Cô Dương, cô thực sự biết lập trình máy tính sao?”

“Cô Dương, cuộc thi này là viết mã nguồn 5G của toàn thế giới, cô thực sự nắm chắc thắng lợi sao?”

“Cô Dương, ngoại trừ danh sư Huyền Sương, danh y vô danh ra, có phải là cô còn có thân phận nào đó chưa bị lộ, có thể tiết lộ cho chúng tôi được không?”

Phóng viên ở bên ngoài lần lượt đi vào, đứng ở xa mà hỏi Dương Tâm.

Dương Tâm thong thả đi lên sân khấu, sau khi nhận lấy mic từ tay Lục Gia Bách, nhướn mày mà nói: “Thứ nhát, toàn bộ lời nói của tổng giám đốc Lục đều là sự thật, tôi thực sự là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, gánh trách nhiệm đại diện cho Hoa Hạ thi đấu, thứ hai, tôi có thể thiết kế ra một bộ lễ phục thường niên làm cho người người chú ý, có thể làm được giải phẫu mổ sọ khó nhát trên đời, tại sao lại không thể lập trình máy tình? Thứ ba, việc phát triển mã nguồn mạng 5G cũng đã được máy năm rồi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được số liệu thích hợp đề phát triển thêm, tôi cũng chưa chắc có thể tìm ra, chỉ có thể nói là dốc hết toàn lực, về phần điều thứ tư…”

Đột nhiên Dương Tâm chuyển đề tài: “Tôi tin tưởng vào năng lực của các vị làm truyền thông ở đây, chắc chắn có thể tìm được thân phận của tôi trong giới thông tin.”

Đêm nay, Dương Tâm vinh dự mà xuất hiện trên đầu các trang báo.

Mà không phải là đăng bài về cô lấy được vinh quang đứng nhát thế giới mà là cô đại diện cho khu vực Hoa Hạ đề tham gia vào cuộc thi lập trình quốc tế.

Tin tức vừa truyền ra, người người đều cảm thấy kinh ngạc.

Tiếp đó, có nhân viên trong bộ phận kỹ thuật tiết lộ rằng bình thường cô Dương còn không biết sửa máy tính hư, còn phải nhờ bộ phận kỹ thuật giúp đỡ sửa chữa, sao cô lại hiểu được lập trình mã nguồn phức tạp như vậy chứ?

Những lời đó vừa được tiết lộ, những quần chúng vốn đang ủng hộ Dương Tâm giờ đã lung lay.

Việc nghiên cứu mã nguồn mạng 5G này cũng mắt mấy năm rồi, các công ty kỹ thuật quốc tế, bao gồm cả các công ty đứng đầu Mỹ đều chưa làm được.

Dương Tâm chỉ là một người còn không biết làm sao mà sửa máy tính bị hư, thế thì cô làm sao mà hiểu lập trình mạng phức tạp đó được?

Cô Dương này có vẻ là có phần nói khoác rồi.

Biệt thự Lục Thị.

Bên trong phòng ngủ.

Dương Nhã đang dựa trên ghế sô pha để nghe điện thoại.

“Anh yên tâm đi, tôi đã tận mắt nhìn hai đứa tạp chủng kai uống nước trái cây bỏ độc rồi, đợt lát nữa độc phát tác thì anh có thể chủ động liên lạc với Dương Tâm rồi.”

“Em làm tốt lắm.” Trong loa truyền đến tiếng cười độc ác của Bạch Trác: “Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời thì vị trí mợ Lục chính là của em rồi, ngược lại… thì em sẽ thân bại danh liệt.”

Dương Nhã siết chặt điện thoại di động, nghiến răng mà nói: “Vậy thì tôi phải cảm ơn anh Bạch nương tay rồi, nhớ kỹ chuyện anh đã hứa với tôi, chỉ cho hai đứa tạp chủng kia uống thuốc làm chậm tác dụng của độc, tôi phải nhìn kỹ xem hai đứa kia trúng độc mà chết, đến xác cũng không còn.”

“Yên tâm đi, anh và Dương Tâm có thù không đội trời chung, tôi sẽ giết con trai của cô ta, không cần em nhắc nhở.”

Ngày hôm sau, Dương Tâm lái xe đi đến Fashion Media.

Phòng tổng giám đốc.

Dương Tâm ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng mà liếc nhìn Lâm Thanh đang ngồi bên bàn làm việc.

“Có thể nói anh Lâm là đối tác hợp tác mà tôi tin tưởng nhất, mặc dù chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng cũng đã nói chuyện điện thoại máy lần, vì lòng tôn trọng mà tôi có nhịn sát ý và cơn giận để đến tìm anh, vẫn mong là anh có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục về chuyện của Trần Uyên.”

“Trần Uyên.” Lâm Thanh cúi đầu mà lắm bẩm, cứ nhẩm lại cái tên này mấy lần, lúc này mới nhíu mày mà hỏi: “Cô Dương muốn tôi cho cô đáp án như thế nào mới thuyết phục?”

Đột nhiên Dương Tâm đứng dậy, ung dung mà đi đến trước bàn làm việc, chống hai tay xuống mặt bàn, cúi đầu xuống mà nhìn anh ta, gằn từng chữ mà nói: “Đã từng yêu nhau một thời gian mà anh thực sự muốn đuổi cùng diệt tận sao? Chúng ta đều là những người hiểu chuyện, đừng có mà nói vòng vèo quá, trực tiếp nói thẳng đi, anh muốn tống bố Giản vào tù, Trần Uyên không muốn nhìn bố mình phải vào tù nên chỉ đành điều khiển giá cả thị trường mà đưa mình vào tròng đề thỏa nỗi hận trong lòng anh, Lâm Thanh, anh thực sự bạc tình như vậy sao? Anh thực sự định trơ mắt nhìn cô ấy bị tống vào tù sao?”

“A.” Lâm Thanh mỉa mai mà cười một tiếng, mặt không có chút biểu cảm gì mà khẽ mở miệng nói: “Cô ta không đành lòng nhìn bố mình vào tù, nhưng lại nhẫn tâm mà ra tay với tôi, làm cho tôi phải trải qua cảm giác bị người mình yêu phản bội.”

“Không.” Dương Tâm cao giọng mà nói: “Năm đó cô ấy cũng bị bố của cô ấy tính kế, chuyện đó không phải do cô ấy làm, cô ấy không hề phản bội lại anh.”

Cơ thể Lâm Thanh khẽ run lên, đáy mắt hiện ra một sự ngạc nhiên.

Năm đó cô không bắt tay với bố mình sao?

Sao lại thế được?

Đêm đó anh ta đã nhìn thấy ánh mắt của cô trở nên lạnh lẽo, khinh thường mà nhìn chằm chằm vào anh, dường như anh ta là một đồ chơi trong tay cô mặc cho cô chơi đùa vậy.

Làm sao mà cô lại không tham gia vào được?

Dương Tâm nhìn thấy ánh mắt của anh ta lay động, vội vàng nói thêm: “Anh chỉ nhìn thấy sự thảm hại của anh, nhưng không hề cảm nhận được nỗi đau của cô ấy, đã nhiều năm trôi qua như cô ấy vẫn yêu anh, chưa từng thay đổi. Lâm Thanh, hãy nễ tình cô gái đó yêu thương anh mà tha cho cô ấy đi, cũng tha cho nhà họ Trần một con đường sống đi.”

“Không thể được.” Lâm Thanh giống như là rít ra ba chữ này.

Dương Tâm có chút tức giận, thở dài mà nói: “Anh cứ bám chặt bố Trần không chịu tha chính là đẩy Trần Uyên đi từng bước đến bên bờ vực.”

Đột nhiên Lâm Thanh cười lớn: “Cô ta biết rõ bố mình làm cho tôi tan cửa nát nhà, nhưng vẫn chọn đứng bên phía bố cô ta, nếu cô ta đã muốn chuộc lỗi thay bố mình vậy thì tôi sẽ giúp cô ta, tôi sẽ không bỏ qua người nào của nhà họ Trần cả.”

“Được.” Dương Tâm lập tức đứng thẳng dậy, nhìn từ trên xuống mà gắn từng chữ: “Vậy thì đừng trách tôi đối đầu với anh, trên thế giới này không chỉ có tập đoàn LG của anh có khả năng mua lại Trần thị, tôi cũng có.”

Tên đàn ông chó má ngu ngốc này không đáng để Trần Uyên yêu thương như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.