Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 238




Chương 238: Sát tâm, một món quà lớn!

Nhìn con gái sắp bùng nổ, trong lòng Tôn Bích Như khẽ thở dài.

Với tâm trạng bây giờ của con gái bà ta, nếu bà ta mà nói cho nó biết đối tượng hoài nghi, con nhóc này còn không đi tìm người ta liều mạng sao?

Bây giờ đang là thời kỳ mấy chốt, không thể để xảy ra sai lầm gì được.

“Sắp đến hôn lễ rồi, con cứ yên tâm làm cô dâu đi, chờ trạng thái của con khôi phục, mẹ sẽ nói cho con biết, tránh cho con lại làm chuyện gì hối hận không kịp.

Dương Nhã mấp máy môi, vẻ mặt oán trách nhìn bà ta: “Mẹ, con trong mắt mẹ là người không giữ được bình tĩnh như thế sao? Vậy cũng được, bây giờ con chỉ một lòng một dạ muốn làm vợ của Gia Bách, chuyện khác đợi con thuận lợi thành mợ chủ của nhà họ Lục rồi lại nói.”

“Ừm, như thế mới ngoan.” Tôn Bích Như đưa tay xoa đầu con gái, ở sâu trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.

Con gái của nhà họ Thẩm, Thẩm Thanh Vi…

Ha, năm đó người phụ nữ Trần Thục quyên kia chính vì nắm giữ bí mật kinh thiên của nhà họ Thẩm cho nên rước họa vào thân, chết trong biển lửa.

Bà ta nên đi điều tra một chút về chuyện năm đó, nếu có thể nắm được nhược điểm gì đó của nhà họ Thẩm dùng để uy hiếp, như vậy Thẩm Thanh Vi kia sẽ không dám tranh đoạt với Nhã Nhã nữa.

Chung cư Thịnh Cảnh, bên trong phòng làm việc.

Dương Tâm dựa vào giá sách, lẳng lặng nhìn Lê Vãn Trinh đang dựa vào sopha, trong mắt vô cùng ảm đạm.

“Trinh Trinh, cậu định làm gì tiếp theo?”

Lâm Vũ Loan cúi đầu, sau đó lại lo lắng nói: “Tớ định hẹn Phó Linh Ngọc ra nói chuyện, nói thẳng với cô ra về thân phận của Thẩm Thành, tớ vốn mang thai trước lúc cô ta quen biết Triệu An, điểm này không thể trách tớ được.”

“Sau đó thì sao? Sau khi thẳng thắn với cô ta xong thì sao? Khuyên cô ta rời khỏi Triệu An, để Triệu An gánh vác trách nhiệm của một người bố sao?”

Lê Vãn Trinh nhếch môi không trả lời.

Dương Tâm lắc đầu thở dài: “Trinh Trinh, cậu quá coi thường sự chấp nhất của phụ nữ đang yêu rồi, Phó Linh Ngọc yêu Triệu An như vậy, cho dù cậu có sinh cho Triệu An một đứa con trai thì cô ra cũng sẽ không chịu từ bỏ đây, đừng hỏi tớ là vì sao, bởi vì phụ nữ có một cái gọi là sỉ tình.”

Lê Vãn Trinh ngước mắt nhìn cô, bật cười nói: “Không, quyết định của tớ không giống như phỏng đoán của cậu, tớ định làm giao dịch với Phó Linh Ngọc, nếu cô ta đồng ý hiến tủy, sau khi Tiểu Tân khôi phục xong tớ sẽ dẫn nó ra nước ngoài, cả đời này sẽ không quấy rầy Triệu An nữa.”

“Nếu cô ta không đồng ý, vậy thì tớ chỉ có thể đi tìm Triệu An, nói thân phận của Tiểu Tân cho anh ấy, có lẽ anh ấy làm bố sẽ có tủy phù hợp với Tiểu Tân, cho dù anh ấy không hợp, nhưng nhà họ Triệu có nhiều thân thích như vậy, chắc chắn sẽ có hy vọng.”

Dương Tâm nhíu mày.

“Trinh Trinh, ý tưởng này của cậu rất là nguy hiểm, tớ sợ Phương Thốn nổi sát tâm, dù sao sự tồn tại của Tiểu Tân có thể mang Triệu An rời khỏi cô ta bắt cứ lúc nào, người phụ nữ vừa thông minh vừa có thể lực như vậy, bình thường sẽ trảm thảo trừ căn.”

Sau khi Lê Vãn Trinh nghe vậy thì gương mắt tái đi.

Cô ấy đã dự đoán được kết cục này, nhưng cô ấy không nguyện ý đối mặt.

“vậy, tớ nên làm gì đây?”

Dương Tâm suy nghĩ một lát, lo lắng nói: “Gọi điện thoại cho chị của cậu, bảo chị ấy về nước một chuyến, trong mắt người ngoài, chị ấy mới là mẹ của Tiểu Tân, để chị ấy ra mặt đàm phán với Phó Linh Ngọc trước, xem thái độ của Phó Linh Ngọc như thế nào.”

Lâm Vũ Loan có chút do dự: “Nhưng đây sẽ là một quá trình rất dài, tớ sợ Thẩm Thành sẽ không chịu được.”

Dương Tâm đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ấy, đưa tay cầm lấy tay cô ấy, trần an nói: “Bảy tháng, tớ vẫn nói câu đó, tớ đảm bảo trong vòng bảy tháng Tiểu Tân sẽ không xảy ra vấn đề gì, so với đề nghị của cậu thì đề nghị của tớ an toàn hơn.”

“Trinh Trinh, nhà họ Phó quyền thế ngút trời, bại lộ thân phận của Tiểu Tân trước mặt bọn họ chính là đưa nó tới họa sát thân, cậu hiểu không?”

Sau một lúc giãy dụa, Lâm Vũ Loan sơ lụi ở trên ghế sopha, thỏa hiệp nói: “Được, tớ sẽ liên lạc với chị của tớ, bảo chị ấy về Hải Thành một chuyến.”

“Ừ”

Nhà tổ nhà họ Thẩm.

Bên trên ghế sopha trong phòng khách có một người phụ nữ quý phái đang ngồi, tuổi tác khoảng hơn năm mươi, nhưng vì được chăm sóc tốt nên nhìn chỉ hơn bốn mươi một chút.

Bà ấy tên là Lâm Vũ Loan, là đích nữ của nhà họ lâm, sau khi gả vào nhà họ thẩm thì trở thành bà chủ của nhà họ Thẩm.

“mẹ, tình huống chính là như thế, con cảm thấy mẹ nên nói chuyện với Thanh Vi một chút, thừa dịp nó còn chưa lún sâu thì vớt nó ra đi, nếu không con gái của mẹ sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.”

Người mở miệng chính là Thẩm Thành, anh ta ngồi đối diện Lâm Vũ Loan, giọng điệu nhẹ nhàng nói tóm tắt chuyện Thẩm Thanh Vi hạ thuốc tránh thai cho Dương Nhã khiến Dương Nhã sinh non.

Lâm Vũ Loan nghe xong thì khẽ than: “Em gái của con từ bảy năm trước đã rơi vào hố, hơn nữa còn lún sâu, không thể kéo ra được nữa, con làm anh, chẳng lẽ lại muốn em gái ruột của mình yêu mà không được, cuối cùng là đau khổ cả một đời sao?”

Thẩm Thành giật mình, híp mắt nhìn mẹ của mình: “Ý của mẹ là để mặc cho Thanh Vi tiếp tục làm bậy?

Mẹ, mẹ làm như thế là đang dung túng nó phạm tội, là đang lạu nó đó.”

Lâm Vũ Loan bê chén trà lên nhấp hai ngụm, chậm rãi nói: “Nếu như mẹ ngăn cản nó mới thật sự là hại nó, người đàn ông mà mình yêu thì tự mình phải tranh thủ, nếu như nó có thể thật sự đoạt được vị trí mợ chủ từ trong tay vị thứ nữa của nhà họ Dương kia thì đó là bản lãnh của nó, tại sao mẹ phải ngăn cản?”

Thẩm Thành mím chặt môi, rõ ràng anh ta không đồng ý cách nhìn của mẹ: “Lục Gia Bách không yêu Thanh Vi.”

Lâm Vũ Loan cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Vậy cũng chưa chắc là đã yêu thứ nữ nhà họ Dương kia, trong mắt mẹ, Thanh Vi vẫn có cơ hội.”

Thẩm Thành nghẹn lời: “Cho nên mẹ để mặc cho nó đi tranh đoạt?”

Lâm Vũ Loan buông chén xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta, lo lắng nói: “Tính cách của em gái con bướng bỉnh, cả đời này nó đã quyết định là Lục Gia Bách, nếu như mẹ ngăn cản nó chinh là đang ép nó khổ cả một đời, làm một người mẹ, làm sao mẹ có thể nhẫn tâm như thế chứ? Cứ để nó tùy ý, con ở phía sau chú ý tới nó, đừng để nó ăn thiệt thòi, cũng đừng để nó làm tổn thương người vô tội.”

Cùng thời gian đó, ở phòng ngủ tầng hai.

Thẩm Thanh Vi đang dựa vào đầu giường nghe máy.

“Chuyện làm đến đâu rồi?”

Cô ta bật loa ngoài, một giọng nói cung kính từ trong loa truyền ra: “Thưa cô chủ, đã sắp xếp thỏa đáng theo yêu cầu của cô, vào ngày hôn lễ sẽ tuôn ra tiết mục cô dâu và một người đàn ông khác lăn lộn trên giường, chắc chắn sẽ khiến các khách mời mù mắt chó.”

Thẩm Thanh Vi vừa nghịch móng tay vừa cười nói: “Được, nhớ kỹ,phải giải quyết hết hậu hoạn, đừng để người ta tra tới trên đầu tôi.”

“Cô hai yên tâm, tôi đã xóa hết vết tích, cho dù nhà họ Lục hay nhà họ Dương có tả cũng không tra ra.”

Sau khi cúp điện thoại xong, tcv nhẹ nhàng cong môi, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Dương Nhã ơi Dương Nhã, muốn giành đàn ông với tao sao, mày vẫn chưa đủ tư cách, chỉ bằng thân phận đích nữ nhà họ Thẩm của tao cũng đủ để dẫm mày xuống dưới lòng bàn chân tủy ý chà đạp, hưởng thị tốt phần quà tao chuẩn bị cho mày đi, cô dâu lêu lổng với người đàn ông khác ngay trong lễ cưới, nghe thôi đã kích thích rồi.

Ban đêm.

Cửa phòng vừa được mở ra, Trần Uyên kinh ngạc nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa.

“Lâm, Lâm Thanh…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.