Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 232




Chương 232: Anh đưa tất cả tài sản của anh cho em!

Phó Linh Ngọc….

Người có hôn ước với Triệu An, từng một lần trở thành vết thương đau nhức nhắt trong lòng Lê Vãn Trinh.

Không ngờ lại là cô ta.

Bảy năm trước, đích nữ của Phó Thị ở Kyoto bị một trận bệnh nặng, các nhóm nghiên cứu nhao nhao dành trước cặn kế tài liệu của cô ta, bao quát cả nhóm máu, số liệu gen, đồng thời công bồ tin tuyển dụng các bác sĩ nổi tiếng.

Sau đó, Phó Linh Ngọc yêu Triệu An, ông trùm chính trị đã kết thông gia với một gia tộc y hoc, tạo lên một giai thoại và lưu truyền rộng rãi bên ngoài.

Mà Lê Vấn Trinh thì sao, mang theo trái tim nguội lạnh như tro tàn, ôm lấy chiếc bụng to ra nước ngoài, tự mình ôm nỗi đau.

Không ngờ nhiều năm như vậy rồi, bánh xe vận mệnh vẫn chuyền động, rốt cuộc bọn họ vẫn không thoát được khỏi hai chữ số mệnh.

Cô ngồi im trên ghế sopha trầm mặc hơn mười phút, mãi đến khi Lê Vãn Trinh gọi điện thoại tới, cô mới tỉnh táo lại?

“Tâm Tâm, đã lấy được tài liệu chưa?”

Khóe miệng Dương Tâm trở nên cứng ngắc, giọng nói khàn khàn: “Ừm, vừa lấy được, tớ sẽ gửi cho cậu.

Nói xong, cô đăng nhập vào tài khoản, gửi tài liệu của Phó Linh Ngọc qua email cho Lê Vãn Trinh.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Không khí áp bức khiến cho người ta không thở nổi.

Không biết qua bao lâu…

Lâu đến mức Dương Tâm cảm thấy cả người tê dại thì điện thoại truyền đến một âm thành khàn khàn đắng chát: “Không ngờ rằng lại là cô ra, xem ra có chuyện không thể nào trốn tránh, nên đối mặt thì phải đối mặt.”

“Cảm ơn cậu, Tâm Tâm, còn đường phía sau tớ phải tự đi rồi, ai cũng không thể giúp được tớ.”

Dương Tâm im lặng một lúc rồi mới cố gắng nói: “Tớ đã để lại vét tích xâm phạm của hacker bên trong kho số liệu của sở nghiên cứu, cho dù nhà họ Phó biết tư liệu của Phó Linh Ngọc truyền ra ngoài thì cũng sẽ không trách tội sở nghiên cứu đâu, cậu không cần phải áp lực tâm lý.”

Lê Vãn Trinh dường như muốn khóc, giọng nói mang theo nghẹn ngào: “Lấy kỹ thuật của Quỷ Sát thì hoàn toàn có thể không để lại bất cứ dấu vết nào, tớ biết cậu làm như vậy tắt cả là vì tớ, Tâm Tâm, tớ thật sự không biết phải cảm ơn cậu như thế nào, tớ….”

Dương Tâm nhấp một ngụm: “Ai da, thật sự không chịu nổi cậu, càng ngày càng buồn nôn, không nói chuyện với cậu nữa, tớ còn có việc, cúp trước đây, gặp chuyện gì khó thì cứ trực tiếp liên hệ với tớ là được, lúc trước cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều rồi, bây giờ tớ giúp cậu là chuyện đương nhiên, trừ khi cậu không coi tớ là bạn bè.”

Sau khi cúp điện thoại, Dương Tâm cấp tốc thoát khỏi tài khoản, xóa sạch sẽ vết tích trong máy, sau đó đi ra ngoài.

Vừa đi đến cửa, cô lập tức ngây người.

Nhìn Lục Cầu đang dựa người vào khung cửa bên cạnh, cô nhíu mày hỏi: “Tại sao anh lại ở đây? Không đúng, anh tới đây từ lúc nào?”

Đáng chết, không phải người đàn ông này vẫn còn đuồi theo Quỷ Sát không tha cháu, mỗi lần cô vừa đăng nhập tài khoản là sẽ bị người đàn ông này định vị ngay.

Nếu là như vậy…

Cô không có tiền trả anh đâu.

Chín nghìn tỷ đồng đó.

Bán cô đi cũng không đủ.

Lục Gia Bách đứng thẳng người, đẩy cô trở lại trong phòng làm việc.

“Rầm” một giếng, cửa phòng bị anh đóng lại.

Dương Tâm có chút sợ hãi nhìn anh.

Không cần đoán, chắc chắn người đàn ông này đã biết.

Hoặc là nói, căn bản đêm đó anh không có say, khi cô bật thốt nói ra chín nghìn tỷ kia là do anh cuỗm đi thì anh đã biết.”

“Em, để em giải thích cho anh, chín nghìn tỷ em cuộc trong tài khoản của anh đều đưa hết cho cháu nah rồi, anh có đòi nợ thì nên đi đòi Dương Tùy Ý ý, đừng tìm em.”

Ánh mắt thâm thúy của Lục Cầu hiện lên ý cười.

Ừ, chín nghìn tỷ kia của anh để nuôi con mình, không lỗ.

“Thằng nhóc kia vẫn còn đang là trẻ vị thành niên, không có năng lực tự chủ, em là người giám hộ của nó, không tìm em thì tìm ai, hửm?”

Nói xong, anh vung tay lên, trực tiếp giữ lấy eo của cô, sau đó dùng sức kéo cô một phát vào trong ngực.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng nâng cái cằm nhọn gầy của cô lên, cười như không cười nói: “Phụ nữ, lá gan của em lớn lắm, đi trộm tiền mà dám trộm trên đầu ông đây, bây giờ đã bị anh bắt được, đừng nghĩ sẽ dễ dàng trở ra.”

Dương Tâm rùng mình một cái, nhếch miệng cười nói: “Anh có nhiều tiền như vậy, chín nghìn tỷ đối với anh không đau không ngứa, cứ coi như là anh thay em trai anh nuôi con trai, mặc dù chín nghìn tỷ đối với tiền sinh hoạt bảy năm của hai đứa bé là hơi nhiều, nhưng em cam đoan sau này sẽ không đến nhà họ Lục đòi phí nuôi dưỡng.”

Lục Gia Bách giữ chặt lấy cằm cô, hôn hai phát lên mặt cô.

Động tác của anh có chút lỗ mạng, nhưng lại lộ ra mấy phần vô hại, cười gần nói: “Anh nhớ hình như em đã đến tìm Lục Gia Tân đòi phí nuôi dưỡng một lần, bảo bối, lý do này không thuyết phục nỗi anh, số tiền này, hôm nay em nhất định phải trả.”

Dương Tâm chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Bị con chó dại này đuổi theo suốt nửa năm nhưng không bị bắt được, hôm nay vì một chút sai lầm mà hoàn toàn bại lộ trước mặt anh, chỉ nghĩ thôi đã thấy cạn lời rồi.

“Ai da, em không có tiền thật mà, bởi vì tài khoản của em đã bị khóa với mấy cơ quan từ thiện, chỉ cần có doanh thu là sẽ được quyên đi từ thiện, Lục Gia Bách, anh cho em một ít thời gian, em sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho anh.”

Trái tim Lục Gia Bách mềm nhữn.

Anh đã âm thầm điều tra tài khoản của cô.

Cô không hề nói dối, nếu bàn về mức độ tài sản, cô không kém hơn anh là bao, nhưng tất cả những số tiền này đều được cô quyên góp ra bên ngoài.

Người phụ nữ này thật là ngu ngốc…

Bảo sao anh không yêu cho được??

Dương Tâm thấy anh không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô, trong lòng cô đập thình thịch, sau khi suy nghĩ một lát rồi cắn răng nói: “Nếu không em làm giao dịch thể xác với nha.”

Sau đó cô lại tự giễu cười một tiếng: “Nhưng mà thân thể này đã không còn trong sạch nữa, một đêm cũng không đáng chín nghìn tỷ, anh có thể sẽ bị thiệt thòi, dù sao… Ưm…”

Dương Tâm kinh ngạc nhìn anh.

Người đàn ông này… Lửa giận đến nhanh như vậy sao?

Cô đâu có nói cái gì đâu!

Lục Gia Bách không hôn sâu, chỉ đè ép cánh môi cô một lát, sau đó duỗi hai tay ra bưng lấy mặt cô.

Anh nói: “Đừng nói những lời tự coi thường chính mình, em ở trong mắt anh chính là vô giá, đừng nói chín nghìn tỷ, cho dù em muốn tất cả tài sản của anh thì anh cũng hai tay dâng lên cho em.”

Dương Tâm trừng mắt nhìn, đột nhiên đưa tay phải ra, nói: “Hiện tại em đang thiếu tiền, anh đâu tất cả tài sản của anh cho em đi.”

Nói xong cô cũng hồi hận.

Đầu cô bị cháy rồi à?

Quả nhiên không được đề đàn ông tán tỉnh, bị tán tỉnh xong trí thông minh sẽ giảm xuống.

Tiếng cười trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền xuống, sau đó người đàn ông chó kia đưa tay vào túi quần, móc một tắm thẻ ngân hàng ra đặt vào trong lòng bàn tay cô.

Dương Tâm nhìn tắm thẻ kia, trợn tròn cả mặt.

Vãi lìn.

Thẻ khách VỊP của ngân hàng Thụy Sĩ, bên trong có ít nhất ba triệu tỷ.

Quả nhiên đàn ông đẹp trai nhát lúc trả tiền.

“Em, em nói đùa thôi.”

Nói xong cô nhét lại tắm thẻ vào tay anh.

Lục Cầu nhíu mày cười một tiếng, nói khẽ bên tai cô: “Không quan tâm tới thẻ của anh? Muốn phân rõ giới hạn với anh sao? Nói như vậy thì anh chỉ có thể lây em để bù cho chín nghìn tỷ đồng kia thôi.”

Nói xong, anh há miệng cắn vào tai cô một cái.

Cơ thể Dương Tâm hung hăng run rấy hai cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.