Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 214




Chương 214: Lấy giấy chứng nhận kết hôn?

Lục Gia Bách nhướng mày mỉm cười.

“Thích, tất nhiên thích. Tôi còn phải cảm ơn miếng thịt trong bụng này của cô. Nó khiến tôi suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện.”

Dương Nhã hơi giật mình, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.

Đang lúc cô ta muốn truy hỏi tường tận, người đàn ông bên cạnh giường lại lên tiếng: “Tôi đã liên hệ với người phụ trách Cục dân chính rồi. Ngày mai anh ta sẽ đưa nhân viên công tác đến biệt thự. Không phải cô muốn đăng ký kết hôn sao, để bọn họ trực tiếp đến làm là được.”

“Hả?” Dương Nhã vô cùng kinh ngạc nhìn anh.

Cô ta không nghe nhằm chứ?

Người, người đàn ông này nói, nói nhờ người của Cục dân chính đến làm giấy chứng nhận kết hôn cho bọn họ???

Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến cô ta không kịp đề phòng.

“Gia, Gia Bách, anh thật sự muốn đăng ký kết hôn cho chúng ta sao?”

Trên môi mỏng của Lục Gia Bách gợi lên một nét cười xấu xa: “Tôi giống đang nói đàu sao? Hay là cô không muốn lấy giấy chứng nhận?”

“Không, không, không” Dương Nhã liền sốt ruột, giãy dụa muốn xuống đắt.

Trong mắt Lục Gia Bách hiện lên một tia mỉa mai, anh nhẹ nhàng nói: “Cô nên an ổn nằm trên giường mà dưỡng thai. Bây giờ cục thịt trong bụng cô vô cùng quý giá đấy. Tôi rất coi trọng nó. Tốt hơn hết là cô nên bảo vệ cần thận cho tôi.”

Dương Nhã không dám nhúc nhích, vội vàng nằm trở lại, gấp gáp nói: “Ngày mai, ngày mai sẽ lấy giấy chứng nhận, có được không?”

Lục Gia Bách quay người bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Cô không nghe nhầm đâu. Chính là ngày mai.

Cô cũng không cần nghi ngờ những gì tôi đã nói. Từ trước đến giờ tôi đều nói một không hai. Nghỉ ngơi sớm đi, có gì ngày mai hãng nói.”

Mắt Dương Nhã nhìn theo bóng lưng anh rời đi, chìm vào suy tư.

Bất ngờ đến quá nhanh, quá đột ngột, khiến cô ta cảm thấy có chút không chân thực, trong lòng lo sợ, luôn cảm thầy có điều gì đó không ổn.

Lục Gia Bách thực sự chấp nhận lấy cô ta rồi hả?

Không phải cô ta đang nằm mơ đấy chứ?

Dựa vào đầu giường suy nghĩ hồi lâu vẫn không có chút manh mối nào.

Cô ta với lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường và gọi cho Tôn Bích Như.

Cuộc gọi kết nối thành công, cô ta liền nói với Tôn Bích Như về quyết định của Lục Gia Bách.

“Mẹ, tại sao anh ấy lại đột nhiên chấp nhận? Mẹ có đoán được rốt cuộc anh ấy muốn làm gì không?”

Tôn Bích Như thấp giọng cười, trần an: “Nhã Nhã, đừng lo lắng, mẹ đoán là lão bà Trần Ngọc kia đã gây áp lực cho con trai mình. Lục Gia Bách nghĩ đến tình mẹ con, không thể không thỏa hiệp.”

“Hả?” Dương Nhã không hiểu, cau mày hỏi: “Bà già kia dùng cái gì để gây sức ép với Lục Gia Bách?

Tôn Bích Như chế giễu: “Có biết con dâu cả mà Lục Quốc Đông vừa ý là ai không?”

“Ai?”

“Con gái của nhà họ Thẩm ở Lâm An, Thẩm Thanh Vi.”

Dương Nhã hơi giật mình, sau khi phản ứng lại, khó hiểu nói: “Thẩm Thanh Vi là một trong mười nhân vật nổi tiếng hàng đầu thế giới, Lục Quốc Đông vừa ý cô ta là chuyện đương nhiên. Chuyện này liên quan gì đến bà già Trần Ngọc kia?”

“Có quan hệ rất lớn đấy.” Tôn Bích Như thong thả nói: “Bà chủ nhà họ Thẩm tên là Lâm Vũ Loan, là mồi tình đầu của Lục Quốc Đông. Năm đó vì người phụ nữ này mà Trần Ngọc bị ngược đến thảm hại, chỉ cần có liên quan đến người phụ nữ này, bà ta sẽ không bao giờ thỏa hiệp, làm sao có thể đồng ý để con gái của Lâm Vũ Loan kết hôn với Lục Gia Bách? “

Dương Nhã hiểu ra một chút, thử nói: “Trần Ngọc không muốn Thẩm Thanh Vi kết hôn với Gia Bách, cho nên mới ép Gia Bách lấy con. Nhưng rốt cuộc bà ta dùng biện pháp gì để ép Gia Bách thỏa hiệp?”

“Nói gì thì nói bà già kia cũng là mẹ ruột của Lục Gia Bách. Đương nhiên bà ta có cách đối phó với con trai mình. Con không cần đoán mò. Lục Gia Bách nói muốn cùng con đăng ký kết hôn thì con cứ phối hợp đi. Chỉ cần Trần Ngọc ủng hộ con, địa vị của con trong nhà họ Lục sẽ vững như đá tảng. “

“A, được, vậy con nghe lời mẹ.”

Biệt thự nhà họ Trần.

Trần Uyên đang ngồi trong phòng khách đọc báo cáo tài chính.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên từ bên ngoài xông vào, lớn tiếng hét: “Không xong rồi, ông chủ, cô hai, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Trần Uyên dời mắt khỏi bản báo cáo, giương mắt nhìn về phía cửa, cau mày: “Quản gia, muộn thế này rồi còn có thể có chuyện gì, hốt hoảng như vậy còn ra thể thống gì?”

Quản gia bịch một tiếng quỳ trên mặt đắt, lo lắng nói: “Cô hai, cậu cả cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy bị cảnh sát bắt đi rồi.”

Trần Uyên sửng sốt.

Sau khi phản ứng lại, cô cúi người siết chặt cánh tay quản gia, trầm giọng hỏi: “Anh ấy lại phạm tội gì?

Tại sao lại bị cục cảnh sát cho người đến bắt?”

Quản gia hít vài hơi thở dốc, bình ổn cảm xúc kích động, nức nở nói: “Sở dĩ cảnh sát bắt giữ là do cậu chủ bí mật thao túng thị trường chứng khoán, bị tình nghỉ phạm tội thương mại. Cái này, tôi cũng không biết. Sinh Từ gọi điện cho tôi nói cậu chủ xảy ra chuyện, nhưng ở trong điện thoại cũng không nói rõ.”

Trần Uyên đứng dậy khỏi ghế sô pha, định bước ra ngoài.

“Chờ một chút.” Có một giọng nói uy nghiêm truyền đến từ cầu thang xoắn ốc, bố Trần vững vàng bước xuống bậc thang.

Vừa đi vừa nói: “Anh trai của con trình độ bình thường, biết rất ít về các trung tâm mua sắm. Nói nó bí mật thao túng thị trường chứng khoán, nghỉ ngờ là tội phạm thương mại. Con có tin không?”

Cơ thể Trần Uyên run rẩy dữ dội, khuôn mặt xinh xắn dần trở nên trắng bệch.

“Bó, ý của bố là?”

Bồ Trần đi tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, không đáp mà hỏi: “Lâm Thanh đã trở lại Hải Thành rồi phải không? Con đã gặp cậu ta rồi đúng không?”

Trần Uyên loạng choạng, liên tiếp lùi về sau vài bước, sững sờ nhìn ông ta, khàn giọng nói: “Người này sớm đã biến mắt trong thế giới của con rồi. Giờ bố còn nhắc đến anh ta làm gì?”

“Tại sao ta lại nhắc tới cậu ta? Trong lòng con không biết sao?” Bồ Trần lạnh lùng nhìn cô, gằn từng chữ: “Con muốn buông bỏ quyền lực ở nhà họ Trần ta không quan tâm, con muốn chắp tay đem nhà họ Trần tặng cho thằng nhãi nhà họ Lâm kia ta cũng không ngăn cản, nhưng Trần Nhiên là anh trai con, anh ruột của con, con không thể hại nó.”

“Con không có.”

Trần Uyên ứa nước mắt nhìn bố Trần, khàn giọng hét lên: “Con trở về gia tộc đúng là có mục đích riêng.

Con muốn trả tất cả nhưng món nợ với nhà họ Lâm cho Lâm Thanh, nhưng con không có sắp đặt để hãm hại anh cả. Con chưa từng nghĩ tới sẽ đưa mọi người vào nguy hiểm.”

Bồ Trần nhìn cô với ánh mắt có chút thương hại xen lẫn chút đau lòng: “Đó là do cậu ta ra tay. Chuyện này cứ để ta xử lý. Con đừng xen vào, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Không.” Trần Uyên quật cường nhìn ông ta, nói với một giọng mạnh mẽ: “Bố, chạy không thoát đâu. Nếu anh ta muốn trả thù, ai trong nhà họ Trần cũng không thể lo cho thân mình. Con cũng không ngoại lệ. Bồ đi nghỉ ngơi trước đi. Con sẽ đến trại giam xem xét tình hình.”

Nói xong cô bước nhanh ra cửa.

Tiếng quát của bố Trần vang lên sau lưng, cô không quan tâm, sau khi ra khỏi phòng khách liền trực tiếp xông vào đêm đen như mực.

Chung cư Thịnh Cảnh Trong thư phòng.

Dương Tâm đang nghiên cứu xét nghiệm quan hệ huyết thống của Dương Nhã và Lục Minh.

Trong lòng cô đang mong đợi rằng Dương Nhã đã cướp con trai cả của mình và mạo danh để đến nhà họ Lục, nhưng cô đã đọc bản báo cáo này hơn một trăm lần mà không thấy bắt kỳ manh mối nào.

Đúng là Lục Minh và Dương Nhã không có chút quan hệ nào, càng không nói đến họ hàng gần, ngay cả họ hàng xa cách nhau máy đời cũng không tính.

Nếu như Minh Minh là con trai cả của cô, làm sao lại không có quan hệ huyết thống với người dì Dương Nhã kia chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.