Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 190




Chương 190: Để cho đứa con hoang này trở thành con của Lục Gia Bách!

Thần kinh của Dương Nhã triệt để SỤp đồ rồi, mạnh mẽ nhào vào lòng Tôn Bích Như, khàn cả giọng nói: “Mẹ, con xong đời rồi, con thật sự xong đời rồi, làm sao bây giờ? Con nên làm sao bây giờ?”

Gân xanh trên trán Tôn Bích Như nỗi lên, gắt gao giữ chặt vai cô ta, quát: “Nói tình hình ngay cho mẹ, nếu không mẹ làm sao có thể giúp con được, nói đi, con rốt cuộc đã làm ra chuyện hồ đồ gì rồi?”

“Con, con… ” Dương Nhã dùng sức lau nước mắt trên mặt, chậm rãi dừng tiếng khóc lại, đem những giao dịch xấu xa giữa cô ta và Bạch Trác nói đơn giản cho Tôn Bích Như biết.

“Mẹ, con cũng không còn cách nào cả, tên già Bạch Trác kia cứng mềm không ăn, anh ta nói anh ta cái gì cũng không thiếu, chỉ muốn nếm thử xem người phụ nữ của Lục Gia Bách là mùi vị gì, con nóng lòng tranh công, liền bán cơ thể của mình, ông ta lúc này mới đồng ý cùng con tới Hải Thành.”

Tôn Bích Như thoáng cái cũng tê liệt ngồi trên mặt đất, ngơ ngắn nhìn Dương Nhã, vô cùng đau đớn nói: “Dương Nhã, con hồ đồ quá, sao con có thể đồng ý loại giao dịch thân thể này chứ? Nếu như bị Lục Gia Bách biết, cả đời này của con vĩnh viễn không có ngày trở mình.”

Dương Nhã lại nhào vào lòng bà ta, khóc nói: “Bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, mẹ có mắng con cũng chả có ích gì, mẹ, con, con nên làm gì, con nên làm gì bây giờ?”

Tôn Bích Như nhắm hai mắt lại, sau khi trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, chỉ trong một lát, bà ta đã khống chế được cảm xúc của mình, hồi phục lại vẻ bình tĩnh kiềm chế trước sau như một.

“Dương Nhã, con đi nước ngoài gặp Bạch Trác thời gian không dài, nhiều lắm khoảng hai mươi ngày, cho nên cho dù mang thai, cũng là vừa mới thụ tinh thành công, chúng ta vẫn còn cơ hội xoay chuyển tỉnh thế.”

Dương Nhã kinh ngạc nhìn bà ta, khàn giọng hỏi: “Ý của mẹ là?”

Trong mắt Tôn Bích Như xẹt qua một tia hung ác, cắn răng nói: “Con tìm Bạch Trác thương lượng một chút, bảo tên đó nghĩ biện pháp biến cái thai trong bụng con thành của Lục Gia Bách.”

Nói đến đây, bà ta cười lạnh, lại tiếp tục nói: “Mẹ nghĩ tên đó hẳn là rất thích nhìn thấy kết quả này, thằng nhóc Lục Minh kia đã vô dụng rồi, nếu con lại sinh thêm một đứa, liền có thể trở thành người thừa kế mới của nhà họ Lục, con của Bạch Trác, trở thành người thừa kế của nhà họ Lục, cuộc mua bán này Bạch Trác nhất định sẽ cam tâm tình nguyện đi làm.”

Biểu tình của Dương Nhã sững sờ, rõ ràng còn chưa nghe hiểu: “Đứa con hoang này của Bạch Trác, làm sao có thể biến nó thành con của Lục Gia Bách được? Mẹ, mẹ hồ đồ rồi sao?”

Tôn Bích Như hung hăng vỗ một cái lên đầu cô ta, trách mắng: “Mẹ thầy con mới là ngu xuẩn hồ đồ đó, không biết động não sao? Chẳng hạn… đẩy ngã Lục Gia Bách sau đó ngủ với cậu ta một đêm, đến lúc đó bào thai trong bụng con không phải trở thành con của cậu ta rồi sao?”

Trong mắt Dương Nhã xẹt qua một tia sáng, vẻ mặt như tro tàn lại dấy lên một tia hi vọng.

“Cách này rất tốt, con bây giờ đi tìm Bạch Trác, thương lượng với tên đó một chút, chính là như mẹ nói, biến con của nó trở thành con cháu của nhà họ Lục, sau này có thể khống chế cả nhà họ Lục, tên đó hẳn là sẽ rất vui vẻ làm cuộc mua bán này.”

Tôn Bích Như đưa tay nâng cô ta dậy: “Con trước tiên ở trong nhà sinh đợi chút, mẹ đi kiếm mấy cái que thử thai qua đây, Dương Nhã, việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu, kế hoạch trước đó không dùng nữa, chúng ta đổi phương thức này ép nhà họ Lục cưới con vào cửa.”

Dương Nhã hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Tất cả đều nghe mẹ sắp xếp, bây giờ con lại có chút vui mừng vì đứa con hoang này đến, Bạch Trác nhất định sẽ có cách tạo cơ hội để Lục Gia Bách chạm vào người con, nếu anh ta chạm vào người con, đứa con hoang này anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy.”

“Ừm.”

Hai mươi phút sau, Tôn Bích Như từ bên ngoài trở về, đưa que thử thai trong tay cho Dương Nhã.

“Đi thử xem.”

Dương Nhã đưa tay nhận lấy, xoay người đi về phía nhà vệ sinh.

Một lát sau, vẻ mặt cô ta kỳ lạ từ bên trong đi ra, giống như vui, lại giống như buồn, có chút cao hứng, nhưng hình như lại có chút mắt mát.

Tôn Bích Như bước nhanh tới, bật thốt hỏi: “Có không?”

Dương Nhã lắc lắc đầu: “Con thử liên tục ba cái, tất cả đều là âm tính, mẹ, mẹ nghĩ sai rồi.”

Tôn Bích Như sửng sốt, lách qua cô ta tiến vào nhà vệ sinh.

Vài giây sau, vẻ mặt bà ta bình tĩnh đi ra ngoài, thản nhiên nói: “Khả năng thời gian mang thai quá ngắn, cho nên que thử không lên, con đi một chuyến tới chỗ của Bạch Trác, bảo tên đó đích thân làm kiểm tra cho con, y thuật của tên đó giỏi như vậy, hẳn là có thể tra ra được, nếu kết quả giống như trước đó chúng ta suy đoán, con liền cùng tên đó trù tính cho kỹ càng.”

Dương Nhã chậm rãi siết chặt bàn tay, nặng nề gật đầu: “Dạ, con bây giờ liền qua đó, mẹ, nghe mẹ nói cái kế sách này, con lại có chút mong chờ mang thai, chỉ cần có thể đẩy ngã Lục Gia Bách, để anh ta chạm vào con, con liền có thể lấy cái thai này ép anh ta lấy con.”

“Ừm, đi đi.”

Biệt thự nhà họ Trần, trong thư phòng.

Trần Uyên ngồi trên sô pha, đôi mắt trong trẻo nhìn người đàn ông trung niên ngồi phía đối diện, thản nhiên nói: “Bố không chịu để con nhận bát kỳ chức vụ quan trọng gì ở công ty là đang lo lắng cái gì? Lo lắng con giúp Lâm Thanh khống chế tập đoàn Trần Thị, khiến nhà họ Trần sụp đổ sao?”

Ông Trần ho nhẹ hai cái, cười nói: “Cái con nhóc này, cơn tức sao vẫn còn lớn như vậy? Ở Lục Thị rèn luyện nhiều năm như vậy rồi, tính tình một chút cũng không thay đổi, con có thể trở về xí nghiệp gia tộc giúp đỡ, bố rất vui vẻ, chỉ có điều con vừa mới trở về liền để con nhậm chức quan trọng, đám hội đồng quản trị kia sẽ làm khó.”

Trần Uyên đột nhiên bật cười, nhướng mi nhìn ông Trần, nhẹ nhàng nói: “Bố không phải là chủ tịch Trần Thị sao, chút quyền quyết định này cũng không có? Được, con cũng không làm khó bố nữa, nếu không thể nhậm chức vị quan trọng, con sẽ không gây sức ép nữa, sau này nhà họ Trần xảy ra chuyện gì cũng đừng đến tìm con, con ra ngoài làm một mình vậy.”

Nói xong, cô đứng dậy đi về phía cửa.

“Đợi đã, đợi đã. ” Ông Trần vội vàng đưa tay kéo cánh tay cô lại, lại ấn cô ngồi xuống ghế sô pha một lần nữa, than thở: “Anh trai con nó cả ngày ăn chơi đàng điềm không làm việc đàng hoàng, bố có thể trông cậy vào cũng chỉ còn có con thôi.”

“Thật không?”

Trần Uyên chế nhạo cười.

“Trông cậy vào con mà chỉ sắp xếp cho con một chức vụ nhàn hạ? Bản lĩnh nói một đằng nghĩ một nẻo này của bố ngày càng thành thạo đó, anh trai không có năng lực, anh ấy cũng là con trai, bố không phải từ trước đến nay luôn trọng nam khinh nữ sao, tài sản nhà họ Trần lớn như vậy hẳn là nên truyền cho anh trai, con không có lòng muốn cướp đoạt.”

Ông Trần nhẹ nhàng thở dài, bóng lưng thẳng tắp chậm rãi còng xuống, lộ ra vẻ tang thương mệt mỏi: “Uyên, bố biết con vẫn đang hận bó, hận bố đối với Lâm Thị quá mức tàn nhẫn, nhưng nếu bố không làm như vậy, cuối cùng tan cửa nát nhà chính là nhà họ Trần, con đừng thấy bác Lâm con quá lương thiện, ông ta mà ác lên, đến cả em gái ruột mình cũng có thể hi sinh lợi dụng.

Trần Uyên hơi sửng sốt, híp mắt nhìn ông ta, nhíu mày nói: “Lợi dụng hi sinh em gái ruột mình? Có ý gì?

Cô Lâm không phải gả vào nhà họ Thẩm ở Lâm An rồi sao, kia chính là kết quả mà vô số phụ nữ muốn tranh giành, bác Lâm làm sao có thể lợi dụng hi sinh cô ấy chứ?

“Ha,”

Trên mặt ông Trần lộ ra vẻ châm biếm.

“Nhà họ Thẩm tắt nhiên là tốt, nhưng không phải kết cục Lâm Vũ Loan muốn, người cô ta yêu chính là Lục Quốc Đông, cuối cùng bị anh ruột cô ta chia rẽ, đây cũng là nguyên nhân nhà họ Lâm xảy ra chuyện cô ta không thèm ra tay giúp đỡ, cô ta, căm hận nhà họ Lâm, căm hận Lâm Nghị Liêm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.