Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 176




Chương 176: Thay cậu xả cục tức trong lòng!

Còn đừng nói.

Con mẹ nó càng nghĩ càng là có chuyện như vậy.

“Anh đuổi việc cô ấy, chính là muốn tùy cô ấy làm ầm ï, để cô ấy xả cục tức trong lòng sao?”

“Nếu không thì sao?” Lục Gia Bách nhướng mày nhìn anh ta, cười như không cười nói: “Cô ấy là người phụ nữ tôi coi trọng, tôi không nên nuông chiều cô ấy sao?”

Đoàn Ninh sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười: “Nên chứ, nên chứ, chỉ là cô Dương này một khi làm ầm lên, Lục Thị e rằng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, cổ phiếu rớt giá là chuyện nhỏ, tôi sợ… “

Lục Gia Bách phát phát tay, nhẹ nhàng nói: “Tùy cô ấy ầm ï đi, tôi tuy rằng bản lĩnh không lớn, nhưng mảnh trời trên đầu cô ấy kia tôi vẫn có thể chống đỡ được.”

Ánh mắt Đoàn Ninh có chút phức tạp.

Cái tên này đã yêu Dương Tâm đến điên cuồng như thế này rồi sao?

Vi để giành được nụ cười của người đẹp, nuông chiều người đẹp xả cục tức trong lòng, đem toàn bộ danh dự của Lục Thị dâng lên rồi.

Thật là bạo tay.

Anh không sợ hoàn toàn sụp đổ, tập đoàn Lục Thị sẽ chịu rung chuyển to lớn sao?

“Anh thuận theo ý của máy tên cổ đông kia đuổi việc cô ấy, là muốn để bọn họ quỳ gồi đi cầu xin cô ấy quay về sao?”

Lục Gia Bách xùy một tiếng, cười khẩy nói: “Vừa rồi ở trong phòng hội nghị, vẻ mặt của bọn họ cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, tự tạo nghiệt không thể sống, nếu bọn họ nghe lời Dương Tâm, đồng ý để cô ấy xử lý chuyện này, vậy Lục Thị sẽ không có bất kỳ phiền phức gì, nhưng bọn họ lại muốn khôn vặt, cho rằng đuổi cô ấy đi, thời trang Amy sẽ nhắm vào cô ấy, bỏ qua Lục Thị, không ngờ rằng, ván cờ giữa người với người thường thường đều là đạo cao một thước ma cao một trượng.”

Lời anh vừa nói ra, trong thang máy đột nhiên “Ting” một tiếng vang lên.

Cửa mở, Lục Gia Bách thong thả bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đám lão già kia thích cậy già lên mặt, lần này dồn ép đuổi Dương Tâm đi, đợi tới lúc bọn họ phát hiện tình huống không thích hợp, nhất định sẽ liếm mặt đi cầu xin cô ấy quay về, người phụ nữ tôi coi trọng, làm sao có thể chịu được cục tức này của bọn họ? Hôm nay bọn họ đuổi cô ấy đi quả thật rất dễ dàng, nhưng, ngày khác nếu bọn họ không ở trước mặt cô ấy dập đầu nhận sai, đừng hòng nghĩ tới chuyện mời cô ấy quay về.”

Dáng vẻ cưng chiều phụ nữ của tổng giám đốc Lục, thật là tuyệt vời quá đi!

Cùng trưa hôm ấy, bộ phận quan hệ xã hội của Lục Thị đưa ra tuyên bố: “Tổng thiết kế Dương Tâm bên tôi, dung túng nhân viên dưới tay sao chép bản quyền của bộ thời trang trẻ em mà thời trang Amy đã tung ra thị trường hai năm trước, hành vi xấu xa, sau khi ban hội đồng quản trị tìm hiểu và đưa ra quyết định, hủy bỏ tất cả chức vụ của Dương Tâm.”

Tin tức này vừa đưa ra, toàn cầu khiếp sợ.

Không có cách nào, ai bảo cô Dương Tâm này hiện nay trên quốc tế là nhân vật chạm tay có thể bỏng chứ, chỉ cần có bất kỳ biến động nhỏ nào, lập tức có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Lục Thị đưa ra lời tuyên bố này, xem như hoàn toàn xác thực tội danh Dương Tâm dung túng nhà thiết kế dưới tay sao chép bản thảo thành phẩm của thời trang Amy.

Trong lúc nhất thời, những kẻ hâm mộ ghen tị căm hận Dương Tâm kia, lại bắt đầu ở trên mạng bôi đen cô, công kích cô, dùng một số lời lẽ sắc nhọn kéo theo cảm xúc của quần chúng nhân dân, sôi nổi tẩy chay cô.

Tổng bộ Lục Thị, trong văn phòng thiết kế.

Đỗ Như Linh đang tựa vào ghề xoay gọi điện thoại, trên khuôn mặt đã trang điểm toàn bộ đều là vẻ đắc ý.

“Thế nào, chuyện lần này tôi làm có khiến cô hài lòng không? Bây giờ Dương Tâm đã bị Lục Gia Bách đích thân đuổi ra khỏi Lục Thị rồi, bên ngoài đều là tiếng mắng chửi cô ta, con ả này, cách thân bại danh liệt còn không xa.”

Trong loa truyền đến tiếng cười sung sướng của Dương Nhã: “Hài lòng, vô cùng hài lòng, đám đồng sự một khi đã bức bách, Lục Gia Bách cũng không thể bảo vệ nỗi cô ta, bây giờ chúng ta chỉ cần giật giây thời trang Amy, để bọn họ khởi tố Dương Tâm, tôi không tin con tiện nhân kia lần này có thể thoát được.”

Đỗ Như Linh cười ha ha: “Sướng, thật con mẹ nó sướng, bị Lục Gia Bách đuổi ra khỏi cửa, bị vứt đi như rác rưởi vậy, tôi không tin Dương Tâm cô ta còn có thể xoay người, cô yên tâm đi, tôi đã liên hệ với bộ phận pháp vụ của thời trang Amy bên kia rồi, bọn họ sẽ khởi kiện Dương Tâm.”

“Vậy thì tốt.” Giọng nói của Dương Nhã dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn không cách nào che giấu được vẻ vui sướng bên trong.

Danh tiếng của Dương Tâm trong giới thiết kế sắp bị phá hủy, đợi cô ta bước chân vào giới y học, Bạch Trác sẽ ra tay để cô ta cõng trên lưng máy cái mạng người, cô ta sẽ triệt để xong đời, cả đời cũng đừng nghĩ đến việc trở mình.

“Thời trang Amy bên kia cô thúc giục nhiều chút, nói với bọn họ, thừa dịp lúc Dương Tâm suy sụp nhắt, nhanh chóng ra tay tống cô ta vào tù, nếu không đợi cô ta hòa hoãn trở lại, bọn họ muốn kiện thì khó rồi.”

Đỗ Như Linh vuốt vuốt đôi môi đỏ tươi của mình, lộ ra vẻ tươi cười thâm độc: “Cô yên tâm đi, tôi và Dương Tâm không đội trời chung, không phải cô ta chết thì là tôi chết, tôi không cam lòng chịu chết đâu, cho nên chỉ có thể tiễn cô ta đi chết thôi.”

Nói tới đây, trên mặt cô ta lộ ra vẻ kiêu căng, chậm rãi bổ sung nói: “Hôm nay tôi thành công đuổi cô ta ra khỏi Lục Thị, cô ta không còn sự che chở của Lục Gia Bách, tôi tin Dương Nhã cô nhất định có thể nghĩ ra biện pháp trừng trị cô ta, triệt để đánh cô ta ngã vào vực sâu.”

Trong loa truyền tới giọng cười sắc nhọn độc ác của Dương Nhã: “Ha ha ha… “

Chung cư Thịnh Cảnh.

Dương Tâm mở cửa phòng ra, liền thấy vẻ mặt nôn nóng của Trần Uyên đứng ngoài cửa, không khỏi nhướng mi nói: “Sau mông mày có chó điên đuổi theo sao?”

Trần Uyên há mồm thở dốc vài cái, hơi bình phục trái tim đang nhảy cuồng loạn xuống, một phen túm lấy cánh tay của cô.

“Mày muốn tao bình tĩnh, yên lặng chờ vài ngày, còn nói nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, nhưng bây giờ thì sao, thế mà mày bị đám lão già hội đồng quản trị Lục Thị đuổi ra khỏi cửa, biết bên ngoài đang nói mày như thế nào không? Bọn họ nói Lục Thị đuổi mày đi, chính là thừa nhận mày dung túng nhân viên dưới tay sao chép bản quyền, mẹ nó, lấy bản lĩnh và năng lực của mày, còn cần đi sao chép của người khác sao?”

Dương Tâm kéo cô ấy vào phòng khách, trở tay đóng sầm cửa lại, đẩy cô ấy ngồi lên sô pha, sau đó thuận tay rót cho cô ấy cốc nước: “Uống nước.”

Trần Uyên giơ tay nhận lấy, sau khi uống một hớp lớn, lại chuẩn bị ca bài trường ca, nhưng bị Dương Tâm ngăn lại.

“Người đã lớn như vậy rồi, sao còn giống như trẻ con thế, vừa nghe thấy gió thổi cỏ lay liền châm thùng thuốc nỗ sao? Uyên Uyên, tao có dễ bị bắt nạt như vậy sao?”

Trần Uyên ngắn ra, híp mắt soi mói cô: “Không phải mày có chuyện gì giấu tao đó chứ?”

Dương Tâm giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô ấy, cười nói: “Chuyện tao giấu mày còn nhiều lắm, có đếm cũng không hết, chuyện này rất hiếm lạ sao?”

“Tâm Tâm… ” Trần Uyên kéo dài âm cuối, vẻ mặt ai oán trừng cô.

“Được rồi, biết mày lo lắng cho tao, chỉ có điều không cần thiết, có người muốn chơi tao, hãm hại tao, dựa vào tính tình của tao, thế nào cũng phải chỉnh chết tên đó.”

“Hi hì.” Trần Uyên bật cười: “Được, tao là quan tâm quá hóa loạn, cho rằng mày thay tao gánh tội, cho nên mới chủ động yêu cầu Lục Diêm Vương đuổi việc mày.”

Gân xanh ở trên trán Dương Tâm nhảy lên: “Làm sao lại nói như vậy, chúng ta có tội sao? Có tội sao?”

“Ách, không có tội, không có tội, tao lỡ miệng, vậy mày bảo Lục Diêm Vương đuổi việc mày, là có tính toán gì sao?”

Dương Tâm cười thần bí: “Qua hai ngày nữa mày sẽ biết thôi, tao nghe nói đám cỗ đông Lục Thị kia không ít lần ghê tởm mày, nói mày là con gái trưởng nhà họ Trần, tới Lục Thị nhậm chức là có mục đích khác, ngoan, lần này chị đây giúp mày hung hăng chơi cái đám này một trận, thay mày xả cục tức này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.