Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 169




Chương 169: Quá khứ tàn khốc!

“Ai, rốt cuộc là ai, muốn dồn cháu của tôi vào chỗ chết?”

Lục Gia Bách không trả lời, quay đầu lại nhìn Lục Gia Tân và Lục Thanh Thanh đang đứng sững sờ.

Hai anh em bị cái ánh nhìn lạnh lùng của anh cả, mới từ từ phản ứng lại, vội vàng tiến lên dìu bà Lục.

Bà Lục chẳng hề buông tha, đẩy Lục Gia Tân và Lục Thanh Thanh đang dìu mình ra.

Bà ta tiến tới nắm chặt lấy cánh tay Lục Gia Bách, nghiến răng nghiền lợi hỏi: “Con biết ai đã hạ thuốc bé Minh đúng không, nói, là ai, rốt cuộc là ai đã hạ thuốc nó, mẹ phải lột da của người đó.”

Lục Gia Bách đưa tay vuốt trán, thở dài nói: “Đợi thằng bé vượt qua cơn nguy hiểm rồi nói đi, bây giờ quan trọng nhất là Lục Minh có vượt qua được cửa ải này hay không.”

Bà Lục nghe xong loạng choạng lùi lại mấy bước.

Lục Thanh Thanh lại tiến lên đỡ bà ta, rụt rè thuyết phục: “Mẹ, chúng ta đi thăm ông nội đi, phẫu thuật của ông rất thành công, chắc là không lâu nữa sẽ tỉnh lại.”

“Tôi không đi đâu cả.” Bà ta rất cứng đầu, cố chấp nói “Trước khi cháu của tôi qua cơn nguy kịch, tôi sẽ không đi đâu cả, ai cũng đừng hòng kéo tôi ra khỏi phòng cấp cứu.”

Lục Thanh Thanh có chút khó xử nhìn Lục Gia Bách, cố gắng nói: “Anh cả, anh xem…”

Lục Gia Bách xua tay, xoa xoa đôi mày mệt mỏi, khàn giọng nói: “Cứ kệ bà ấy đi.”

Biệt thự nhà họ Dương, trong phòng ngủ phụ.

“Rầm” một tiếng, điện thoại tuột khỏi lòng bàn tay của Dương Nhã, rơi xuống mặt sàn lạnh giá.

Tôn Bích Như vừa thấy vậy, thì đã biết kết quả là gì.

Chết tiệt, một tình huống khó giải như vậy, vậy mà lại bị con tiện nhân Dương Tâm đó giải quyết được.

Ban ngày bà ta đã tham khảo ý kiến của các chuyên gia.

Các chuyên gia nói khi não người phát triển một khối u bị thuốc kích thích dẫn đến gây suy yếu hệ thần kinh, ngay cả thiên vương cũng không thể thực hiện thành công ca phẫu thuật rủi ro cao này.

Dương Tâm này là do yêu tinh biến thành sao, y thuật đầy mình, có thể khiến người ta chết đi sống lại à?

“Mẹ, phải làm sao, phải làm sao, Dương Tâm đã thành công, thực hiện thuận lợi ca phẫu thuật mà trong mắt mọi người ở đó đều cho rằng không thể thực hiện được, chúng ta chẳng khác gì làm bàn đạp cho cô ta, để cô ta bước đến vinh quang cả.”

Tôn Bích Như kéo cô ta ngồi xuống giường, vừa vỗ nhẹ vào lưng để cô ta bình tĩnh lại vừa hỏi: “Thằng nhóc Lục Minh đó đâu? Có trừ khử chưa? Con phun thuốc lên áo nó, nó cũng coi như là người tiếp xúc trực tiếp, dược tính căn bản đều bị nó hấp thu hết, có thể khiến nó chết không? “

Dương Nhã hít một hơi thật sâu, sau khi bình tĩnh lại một chút, cô ta nói với giọng điệu nham hiểm: “Nghe nói thằng nhóc đó vẫn còn đang hôn mê sâu, sùi bọt mép và co giật toàn thân, chúng ta phải cầu xin ông trời nhiều một chút để ỗng có thể mau chóng rước nó đi. Nó chết rồi, chuyện con trộm con của Dương Tâm cũng có thể giữ bí mật triệt để, còn nhà họ Lục cả đời này cũng sẽ xem hai đứa nghiệt chướng kia của Dương Tâm là nòi giống của Lục Gia Tân. “

“Miệng đều sủi bọt sao? Chắc là không thể sống sót rồi.”

“Nhưng con khốn Dương Tâm đó đã trị khỏi cho ông cụ Trần.” Dương Nhã lớn giọng hét to lên: “Tại sao lần nào cô ta cũng may mắn như thế? Rõ ràng là đường cùng rồi, tại sao cô ta đều có thể gặp dữ hóa lành? “

Tôn Bích Như mỉm cười duyên dáng, nhắc nhở nói: “Tuy cô ta có thể vượt qua được tỉnh cảnh khốn khó này, nhưng, chúng ta hại chết con trai của cô ta không phải sao? Cho nên cũng không thể là thua thảm hại được.”

Nói đến đây, bà ta mỉm cười lạnh lùng, nói thêm: “Con đừng quên chuyện sao chép ăn cắp bản quyền số năm ở nước ngoài bị bại lộ, là do cô ta toàn quyền phụ trách, một khi truy cứu trách nhiệm, ban giám đốc của nhà họ Lục sẽ không bỏ qua cho cô ta, con cho rằng cô ta còn ở Hải Thành huênh hoang được bao lâu? “

Dương Nhã dần dần kìm nén cảm xúc kích động lại, nghiền răng nói: “Đúng vậy, còn một vụ đạo văn ăn cắp bản quyền đang chờ cô ta, con ả vô dụng Đỗ Như Linh đó, coi như cũng làm được một việc khiến con hài lòng.”

“Đỗ Như Linh…” Tôn Bích Như thì thào, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, ẩn hiện sát khí: “Lần này lợi dụng xong người phụ nữ đó, cô ta cũng coi như hết giá trị, xử lý cô ta đi, cô ta biết chuyện con bắt con trai của Dương Tâm đi, một khi lộ ra ngoài, chúng ta sợ là sẽ vạn kiếp bắt phục. “

“Mẹ yên tâm, con đã sắp xếp xong chỗ cho cô ta, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, con sẽ khiến cô ta thần không biết quỷ không hay mà biến mắt khỏi thế gian này.”

Trời đêm lạnh lẽo, tại một trang viên ở ngoại ô phía đông.

Trong một căn phòng ngủ tĩnh mịch.

Một bóng người thon cao mạnh mẽ tựa vào khung cửa số sát sàn, nét mặt của người đàn ông ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo đến mông lung, khiến người ta không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của anh ta.

Tay anh ta cầm một chiếc ly đế cao, tay còn lại thì lướt lướt điện thoại.

Chất lỏng màu đỏ sậm bập bềnh trong chiếc ly, tạo ra từng gợn nước lăn tăn.

Màn hình của điện thoại đang bật, hiển thị danh sách cuộc gọi đã nhận.

Những ngón tay thon dài đang lướt lướt những số điện thoại vẫn chưa được đặt tên đó, mỗi lần chạm vào, nhiệt độ khắp người anh lại giảm xuống một phần.

Ký ức về quá khứ lại dâng lên như sóng trào.

Trong căn phòng u tối, hai thân ảnh quấn chặt lấy nhau, cho người ta cái cảm giác thị giác của mình phải chịu kích thích cực mạnh.

“Nếu không muốn chết, thì mau cút ra.” Người đàn ông bị người phụ nữ đè lên tức giận quát tháo.

Thế nhưng, người phụ nữ như chìm vào bể tình này đã hoàn toàn mắt đi lý trí, cũng quên mắt người đàn ông mà lúc này cô ta đang khao khát lại chính là con riêng trên danh nghĩa của mình, nếu như bọn họ còn tiến thêm một bước nữa, thì sẽ không còn cứu vãn được nữa.

Trong lúc giằng co, cánh cửa của khách sạn đột nhiên bị đá bung ra, một đám phóng viên tràn vào như ong vỡ tổ, ánh đèn nháy nối tiếp nhau, tiếng chỉ trỏ, chửi bới không ngớt.

“Cậu Thanh, xin hỏi cậu cùng mẹ kế của mình đang làm chuyện gì vậy?”

“Cậu Thanh, giờ bố cậu đang bệnh nặng, cậu không đợi được nên muốn thừa cơ lợi dụng mẹ kế của mình sao?”

“Cậu Thanh, bên ngoài đồn cậu với con gái lớn nhà họ Thời đã đính hôn, bây giờ cậu ngoại tình, liệu có xứng với tình cảm chân thành của cô ấy không?”

“Cậu Thanh, cậu đã phản bội luân lý cương thường, đập vỡ giới hạn của đạo đức, tự ý làm bừa, có nghĩ đến ông Lâm và cô cả nhà họ Thời không? Các người đặt bọn họ ở đâu chứ.”

Người đàn ông nằm trên giường lòng như tro lạnh.

Sau đó, khi anh ta được người do gia tộc phái đến đưa ra khỏi khách sạn, xuyên qua đám đông, anh ta có thể nhìn thấy từ phía xa một cô gái thường ngày hay mỉm cười dịu dàng với anh ta đang đứng lặng lẽ giữa đám người, sắc mặt lạnh lùng quan sát anh.

Và đứng bên cạnh cô ấy, là người bố mà cô ấy kính trọng và yêu quý nhất.

Người đàn ông trung niên đã sắp đặt ra vở kịch này để hủy hoại thanh danh của anh, đang khoác lấy cánh tay của con gái ông ta, nở một nụ cười nham hiểm với anh ta giữa đám người, giống như một kẻ chiến thắng đang khoe khoang gian kế của mình đã thành công.

Sự thật tàn khốc đã nói cho anh ta biết, anh ta bị người con gái mình yêu thương nhất bày kế hãm hại.

Người con gái hiền lành, ít nói ấy, vì sự hưng vong của gia tộc, cuối cùng cũng đã từ bỏ mối tình đẹp đẽ mà họ đã dành khoảng thời gian tươi đẹp nhất của mình để bồi đắp nên.

Anh ta giống như một con rối, chỉ biết nhìn mình bị người phụ nữ mà anh ta tin tưởng và quan tâm nhất đẩy xuống vực sâu tội lỗi, cả đời cũng không trở mình được.

Thế rồi, bố anh chết thảm, gia tộc tan nát, anh như con chó mắt chủ thảm hại rời đi.

Còn cô gái đó, vẫn là thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng, được bao nhiêu chàng trai tuần tú giỏi giang theo đuổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.