Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 161




Chương 161: Tôi có thể làm cho ông ta chết trên bàn mổ!

Đây gọi là ngoài lạnh trong loạn sao, gọi tắt là “tsundere”?

Đúng là lẳng lơ mài!

Có một chút… phóng túng!

“Cơ thể này của anh quả thật rất khỏe khoắn, có thể tách rời nó ra để nghiên cứu cũng không tệ, không thì anh hiến cơ thể này đi, để tôi toại nguyện cảm giác được giải phẫu.”

Khóe miệng của Lục giả nai co giật dữ dội.

Quả nhiên, mấy người phụ nữ có bộ não siêu việt thì mãi mãi cũng đừng mong cô ta có thể bình thường được.

Người phụ nữ này, chính là khắc tinh của anh.

Cuối cùng cũng lấy hết can đảm đề cư xử lịch sự trước mặt phụ nữ, và kết quả là …

Bà mẹ nó!

Chặn được miệng Lục Gia Bách, Dương Tâm không khỏi bật cười khinh bỉ, chơi trò xem ai vô sỉ hơn với cô sao, anh vẫn còn non lắm.

“Đừng nhúc nhích, để tôi xem vết thương của anh.”

Lục Gia Bách không dám càm ràm lải nhải nữa.

Không còn cách nào, người phụ nữ này giơ vuốt lên rồi.

Lần trước không dùng thuốc mê, khâu mấy chục mũi trên da thịt anh, đau đến mức ngay cả tên mình gọi là gì cũng quên luôn.

Nếu bây giờ anh đắc tội với cô một lần nữa, nói không chừng người phụ nữ này sẽ lại dùng những thủ đoạn độc ác để trừng trị anh.

Dương Tâm thấy anh ngoan ngoãn như vậy, khóe môi hồng hào không khỏi cong lên. Thậm chí bản thân cô cũng không phát hiện ánh mắt mình khi nhìn Lục Gia Bách đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Không còn thờ ơ và xa lánh, mà là ẩn hiện… sự gần gũi.

Đầu ngón tay mảnh khảnh rơi trên làn da rắn chắc của anh, miết một vòng quanh vết thương, sau khi xác định không động thương đến tim, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Có thể chỉ là vết thương bên ngoài thôi, làm đau dây thần kinh, không có ảnh hưởng lớn tới tim. Tốt hơn là anh nên nằm trên giường vài ngày, không đến chỗ đông người và cũng không được vận động mạnh.”

Nói xong cô lại bắt đầu bôi thuốc cho anh.

Sau khi bôi thuốc xong, rồi dùng băng quần một vòng cho anh.

“Anh mặc áo vào đi.”

Một thân hình mỹ nam đặt ngay trước mắt như vậy thực sự là đang thử thách lòng quyết tâm của cô. Mặc dù không phải là một cô gái hư hỏng, nhưng cô cũng đang ở độ tuổi như hùm như beo.

Sợ rằng bản thân sẽ xem tới mức say mê, làm ra hành động không đúng.

Lục Gia Bách nhướng mày, khe khẽ nói: “Để vậy cho mát mẻ.”

Dương Tâm xoay người đẩy cửa xe ra. Cô cảm thấy mình không thể nói chuyện được với người đàn ông này.

“Được được được, tôi mặc, tôi mặc được chưa?”

Sếp Lục vội vàng vơ lấy mấy cái áo sơ mi rơi bên cạnh mặc vào, đầu ngón tay mảnh khảnh đảo đảo trước ngực, trong chốc lát, toàn bộ cúc áo đã được gài xong.

“Em đừng đi, chúng ta nói chuyện phẫu thuật.”

Dương Tâm hừ lạnh một tiếng, nhìn lại Lục Gia Bách, chế nhạo: “Mẹ anh tố tôi ra tòa, còn mong tôi sẽ làm phẫu thuật hộp sọ cho bồ bà ta vô điều kiện sao? Anh Lục, theo ý của anh, tôi chính là thịnh thế bạch liên sao? Tôi là đức mẹ đồng trinh Maria sao? Tôi rẻ rách đến mức lấy khuôn mặt nóng của mình đi dán lên cái mông lạnh của mẹ anh sao? “

Lục Gia Bách giật giật khóe miệng, người phụ nữ này, đừng có quá thô tục như vậy chứ.

Thấy anh không nói chuyện, Dương Tâm cười khẩy nói tiếp: “Bà ta đã hết lần này đến lần khác nhắm vào tôi rồi. Thứ lỗi vì cái tính nhỏ nhen và kiến thức nông cạn của tôi, không thể cao thượng như thánh mẫu, về nói cho mẹ anh biết, tôi cho bà ta hai sự lựa chọn, một là để bà ấy thực hiện lời hứa của mình, đến trước cửa quỳ lạy mời Người Vô Danh ra mặt, hai là cắt đứt quan hệ cha con với ông cụ Trần.”

Dương Tâm không phải thánh nữ, cô cũng không có lý do gì để chịu đựng người đàn bà muốn tống cổ cô vào ngục, khiến cô thân bại danh liệt.

Không phải bà ta đã nói sẽ quỳ xuống cầu xin Người Vô Danh ra mặt, thế thì quỳ đi. Yên tâm, Dương Tâm cô không sợ giảm thọ đâu, cô sẽ điềm nhiên mà tiếp nhận một lạy của bà ta. Nhưng cô đoán với tính khí kiêu ngạo của bà ta hận cô thấu xương, tám mươi phần trăm sẽ không quỳ xuống trước một vãn bối như cô.

Không thành vần đề, bà ta có thể không quỳ, thế thì cắt đứt quan hệ cha con với ông cụ Trần, chỉ cần bà ta không còn là con gái của ông ấy thì cô sẽ cố gắng hết sức đề chữa trị.

“Được, anh sẽ quay về truyền đạt ý của em cho mẹ anh, còn có yêu cầu gì nữa không? Có thì nói ra một lần luôn đi, không thì anh đưa em về chung cư Thịnh Cảnh.”

Vẻ kinh ngạc thoáng qua trên mặt Dương Tâm, có lẽ cô không ngờ anh lại sảng khoái như thế, mặc cho cô làm khó mẹ của anh.

“Em đã đưa ra hai lựa chọn rất hà khắc đối với mẹ anh, anh không thay bà ấy tranh biện vài câu sao?”

Lục Gia Bách dựa nhẹ vào lưng ghế, khẽ nói: “Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình, bà ấy đã phạm sai lầm nên bị trừng phạt, nếu không lần sau bà ấy chỉ càng tệ hơn mà thôi.”

Dương Tâm khẽ gật đầu, thôi đi, cô không tàn nhẫn như anh.

Thấy cô im lặng, Lục Gia Bách cũng không nói thêm nữa, ngắng đầu lên nói với tài xế ngồi trên ghề lái: “Về chung cư Thịnh Cảnh.”

Ở vùng ngoại ô phía đông, trong một biệt thự riêng.

Dương Nhã đến đình nghỉ mát trong hoa viên dưới sự hướng dẫn của người hầu gái.

“Giáo sư Bạch, cô Dương đến rồi.”

“Ừm, cô lui xuống đi.”

Dương Nhã bước từng bước lên bậc thềm, cau mày nhìn người đàn ông trước lan can.

Nếu có thể, cô ta hận không thể một chưởng đẩy anh ta xuống hồ nhân tạo dìm cho chết.

“Giáo sư Bạch, tìm tôi có chuyện gì sao?”

Bạch Trác ném một nắm mồi cá xuống hồ, quay đầu nhìn người phụ nữ phía sau, nhếch môi hỏi: “Chắc em đã nghe nói Dương Tâm chính là Người Vô Danh rồi chứ, nhà họ Trần sợ là đã chấp nhận cô ta, muốn mời cô ta làm phẫu thuật cho ông Trần, sự nỗ lực lần này của em coi như công cóc rồi. “

Dương Nhã không thể nghe lọt tai được tên của con ả Dương Tâm đó, vừa nghe thấy một cơn tức giận liền quặn thắt trong lồng ngực của cô ta.

“Giáo sư Bạch tìm tôi tới, chắc là có cách đối phó rồi chăng, chỉ bằng nói ra tôi nghe thử, bây giờ chúng ta là chung một chiến tuyến, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.”

Bạch Trác cười lớn một tiếng, vươn tay vỗ nhẹ bụi đất trên lòng bàn tay, đi tới trước mặt Dương Nhã, ôm cô ta vào lòng.

“Chúng ta đã quen nhau tới mức thành tâm đối đãi, đương nhiên là cùng một chí tuyến, Dương Tâm làm phẫu thuật cho ông Trần không hẳn không phải là chuyện tốt.”

Dương Nhã cố gắng giãy dụa hai lần, nhưng đều vô ích, chỉ đành bỏ cuộc, cau mày nhìn anh ta, nghiền răng nghiền lợi nói: “Ý của anh là gì? Dương Tâm phẫu thuật cho ông Trần thì có gì mà tốt? Nều để cô ta thành công, bà Lục không phải sẽ đối xử khác với cô ta sao, nói không chừng còn làm ầm ï, chấp nhận cô ta. “

“Đừng gấp.” Bạch Trác hôn chụt một cái trên mặt cô ta, dùng giọng điệu buồn nôn kêu lên một tiếng “bé yêu”.

“Không phải em cũng nói “nếu như” sao? Dù cô ta có năng lực đến đâu, cô ta cũng không thể đảm bảo ca phẫu thuật thành công một trăm phần trăm, phải không?”

Trong mắt Dương Nhã hiện lên vẻ kinh tởm, nơi bị anh ta hôn lên ghê tởm giống như bị giòi bò đây, trong bụng cũng cảm thấy khó chịu.

“Anh, ý của anh là gì? Lẽ nào anh còn khống chế được thành bại của ca phẫu thuật sao?”

Bạch Trác ra vẻ thần bí nhìn cô ta, hỏi: “Em nói xem?”

Dương Nhã nhìn anh ta chằm chằm hồi lâu, trước mắt chợt lóe một tia sáng: “Anh thật sự có cách khiến ca phẫu thuật thất bại?”

Bạch Trác cong môi cười, ghé vào lỗ tai cô ta nói nhỏ: “Anh có cách để lão già xấu xa kia chết trên bàn Mổ.

Giang thô cả người run lên, trong tiềm thức phản đối: “Không, không được, ông già kia hẳn là không chết, tôi phải dựa vào ông ta đòi công lao, ông ta làm sao có thể chết trên bàn mỗ được?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.