Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 130




Chương 130: người tên vô danh kia rốt cuộc là ai

Kết quả đúng như dự tính.

Khoảng hai ngày trước, anh đã điều tra ra ân oán giữa Vô Danh và Bạch Trác, vì vậy hôm nay anh mới đề cập đến người này trước mặt Lê Vãn.

Anh tin rằng Lê Vãn sẽ ngay lập tức liên lạc với Vô Danh, vì vậy khi cô rời khỏi dinh thự họ Lục, anh đã cử người theo dõi công cụ liên lạc của cô và điều A Khôn bí mật theo dõi cô.

Cô đến gặp Dương Tâm..

Nói cách khác, Dương Tâm và Vô danh có quan hệ với nhau.

Lại mạnh dạn đoán định, họ có thể là cùng một người. “Tôi biết rồi, cậu trở về đi, hãy thận trọng một chút, đừng để cho họ phát hiện ra.”

“Được”

Sau khi cắt đứt cuộc gọi, Lục Gia Bách lặng lẽ đứng trước cửa sổ, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu màn đêm đen, tối đen không rõ ràng.

Sau một lúc im lặng, anh lại mở điện thoại, tìm số của Đoàn Ninh, gọi đi. Sau khi cuộc gọi được kết nối thành công, anh lên tiếng trước: “Hãy liên lạc với tam hoàng tử của hoàng gia Ai Cập, tôi sẽ gọi video call cho anh ta vào ngày mai”.

“Có chuyện gì vậy?”Giọng nói khó hiểu của Đoàn Ninh phát ra từ micro, “Tại sao đột nhiên anh muốn liên lạc với thành viên của hoàng gia Ai Cập? Lục Gia Bách nhướng mày, khẽ nói: “Muốn biết Vô Danh là ai, hiện tại tôi chỉ có thể thông qua tam hoàng tử xác nhận.

“Cái này”Đoàn Ninh do dự: “Năm đó khi Vô Danh phẫu thuật cho nhà vua có thể đã có hiệp ước, hoàng gia Ai Cập không được phép tiết lộ danh tính của cô với bên ngoài. Anh gọi video cho anh ta e rằng cũng vô dụng.”

“Đừng quản nhiều chuyện, chỉ cần làm như tôi nói.”

“Được rồi, tôi sẽ liên hệ với Bộ Ngoại giao Ai Cập để xem liệu có thể mở một đường dây đặc biệt để anh kết nối với tam hoàng tử hay không.”

Vào trưa ngày hôm sau.

Dương Tâm vừa ra khỏi tòa nhà văn phòng của trụ sở Lục thị liền thấy Trần Tuấn đến tìm cô.

“Sao anh lại đến đây?”

Trần Tuấn bước lên bậc thềm, cầm lấy túi xách trong tay cô, cười nói: “Ông nội muốn xem cháu dâu tương lai, xin hỏi cô Dương bây giờ có rảnh không, có thể đi cùng tôi một chuyến không?”

Dương Tâm khẽ gật đầu thở dài: “Trần Tuấn, cô anh rất ghét em, nếu em xuất hiện ở nhà họ Lục, sẽ kích động cơn đau tim cho bà Lục, nghiêm trọng hơn, còn có thể trực tiếp nôn ra máu. . “

“Ông nội anh không còn ở nhà họ Lục nữa, tối hôm qua đã chuyển về biệt thự nhà họ Trần, em đừng lo lắng, sẽ không để em phải chạm mặt cô anh đâu.”

Dương Tâm nhíu chặt lông mày, bất lực nói: “Nhà họ Trần cũng không được, bố anh không muốn gặp em, em sợ rằng anh ở giữa sẽ khó xử.”

Trần Tuấn cười trầm mặc dẫn cô bước xuống bậc thang.

“Đừng lo lắng, ông nội đã về, nhà họ Trần sẽ do ông làm chủ. Ông đã đồng ý cho anh theo đuổi em rồi, không ai dám buông những lời ác độc, cũng không có ai . được phép phản đối, vả lại bố anh cũng đã chấp nhận mối quan hệ của chúng ta, sẽ không làm khó em. “

Dương Tâm dừng bước, quay đầu nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Trần Tuấn, anh thật sự không sợ những tin đồn bên ngoài sao? Dù sao em cũng sinh con cho em họ của anh.”

“Suỵt”

Trần Tuấn làm động tác ra hiệu im lặng: “Sau này đừng nói những điều ngớ ngẩn này. Chúng ta không phải là người cổ hủ, tại sao lại phải để ý đến những lời dị nghị đó ? Đi thôi, cùng anh về gặp ông nội, không phải là xác nhận thân phận cháu dâu, đơn thuần là đến gặp mặt chào trưởng bối thôi.”

Dương Tâm không nhịn được cười. Đây chính là Trần Tuấn, người biết tiến lùi đúng lúc, có thể nắm được điểm trọng yếu, khiến cô không thể phản bác. Với tư cách là vãn bối, chuyến đi này cô không thể không đi “Được rồi, chúng ta đến cửa hàng hoa quả mua ít hoa quả, không thể tay không đi thăm ông.”

“Được.”

Sau khi hai người rời đi, hai thân ảnh cao bước ra khỏi lối đi riêng ở phía bên phải của tòa nhà. Lục Gia Bách đứng trên tầng chín … – Đứng trên tầng chín, lặng lẽ nhìn về hướng hai người biến mất, khóe môi lạnh lùng khẽ mím thành một đường vòng cung kiêu ngạo.

Trần Tuấn Trần Tuấn Trong cuộc sống của cô, tất cả đều có bóng dáng của Trần Tuấn Cô còn dung túng anh ta như vậy?? Đoàn Ninh đứng ở phía sau anh, ánh mắt có chút phức tạp thâm trầm nhìn bóng lưng của anh. Anh em trong nhà đấu nhau, không phải là chuyện tốt đẹp gì Nhưng cái thứ gọi là tình cảm, ai có thể khống chế chứ? “Lục tổng, anh cũng có hẹn video call với Tam hoàng tử Ai Cập, chúng ta lên lầu trước đi.”

Lục Gia Bách chậm rãi thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm nói: “Xem ra hành động của mình quá chậm, nhất định phải tăng tốc, nếu không sợ rằng sẽ phải hối hận cả đời.”

Trong xe hơi. Trần Tuấn đang lái xe, tập trung vào con đường phía trước, trầm mặc không nói gì. Ngồi ở ghế phụ, Dương Tâm dường như đang suy nghĩ điều gì đó “Tâm Tâm, có gì em cứ nói ra, trước mặt anh, em không cần lo lắng, suy nghĩ về bất cứ điều gì.”

Giọng nói của Trần Tuấn vang vọng trong không gian nhỏ, hiển nhiên anh không nhìn cô, nhưng anh có thể cảm nhận được chính xác những thay đổi trong tâm trạng của cô. Dương Tâm khóe miệng giật giật, cười nói: “Không có chuyện gì, là về tình trạng sức khỏe của ông Trần, các anh đã tìm được phương pháp điều trị chưa?”

Trần Tuấn giảm tốc độ, sau vài giây im lặng, anh khẽ thở dài: “Cô Lê không thể độc lập hoàn thành ca phẫu thuật này được. Về phần những người khác càng không có hi vọng, anh họ muốn mời Bạch Trác đến làm phẫu thuật cho ông nhưng anh không tán thành. Phương pháp điều trị của Bạch Trác quái gở, rõ ràng là đánh cược mạng sống của ông, tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật không quá 5%. “

Nói đến đây, ánh mắt của anh đầy nghi ngờ, nghiến răng nghiến lợi nói thêm: “Đến một phần mười hi vọng cũng không có , nếu không phẫu thuật, ông nội có thể còn sống được một năm rưỡi. nếu thực hiện phẫu thuật, ước chừng ông không thể qua khỏi đợt phẫu thuật này. Dương Tâm nhíu mày nhìn anh, lắc đầu nói: “Trần Tuấn, anh không thể tính toán như vậy, nếu không phẫu thuật cũng không có hy vọng, các anh chỉ có thể giương mắt nhìn ông chết trên giường bệnh.”

Trần Tuấn cười khổ: “Bọn anh không liên lạc được với Vô Danh, đổi lại là bất kì ai thì kết quả của cuộc phẫu thuật cũng như vậy, nếu không thể kêu Vô Danh xuất hiện, anh thật sự mong rằng ông không thực hiện cuộc phẫu thuật này. Thứ nhất là ông không phải chịu đau đớn, thứ hai là ông còn có thể sống thêm vài năm nữa.”

Dương Tâm: “…”

Đúng vậy, cô không thể phản biện lời nói của anh, và cô cũng không có quyền phản biện.

Thật sự trên thế gian này không còn ai có thể phẫu thuật sọ ngoại trừ cô? “Em có nghe nói về Vô Danh. Nghe nói cô ấy đã mai danh ẩn tích cách đây ba năm, có lẽ có nỗi khổ tâm nào đó, có một số người chúng ta không thể ép buộc.”

Trần Tuấn khẽ ừ : “Anh biết, ba năm trước cô ấy đột nhiên không nhận phẫu thuật nữa, có lẽ là thật sự gặp nỗi khổ tâm nào đó, anh có thể hiểu được.”

Dương Tâm trong lòng thở dài, quay mặt đi, nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ, thả hồn phiêu diêu. Trụ sở Lục thị, trong văn phòng tổng giám đốc.

Lục Gia Bách đang dựa vào chiếc ghế tựa gọi video. “Tam hoàng tử, chúng ta đã hợp tác nhiều năm, có thể coi là đối tác chiến lược lâu dài cùng có lợi. Bây giờ Lục mỗ gặp khó khăn, anh lẽ nào không giúp một tay ?”Trên màn hình máy tính hiện ra một chàng trai ngoại quốc với làn da trắng và đôi mắt xanh. Anh đang dựa vào ghế sô pha vuốt trán, vẻ mặt đầy bất lực. Lục Gia Bách không khách sáo chút nào, trực tiếp hỏi: “Người tên vô danh rốt cuộc là ai?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.