Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 1091




Chương 1091

“Bái kiến thủ lĩnh.”

“Bái kiến thủ lĩnh.”

Lần lượt từ bên ngoài truyền vào những tiến chào.

Một nhóm người cấp cao trong phòng nhanh chóng đặt xuống những gì đang làm, vội vàng lao về phía cửa.

Lục Gia Bách bị bị nhóm người bao vây khi vừa bước vào.

Sau khi đôi mắt đại bàng lạnh lùng quét qua hai người Lạc Hà và Tô Yến, bước thẳng đến ghế chính ngồi xuống.

“Thế nào, đã điều tra rõ ràng chưa?”

Người phụ trách Thận Hành Đường vội vàng gật đầu nói: “Thưa thủ lĩnh, đã điều tra rõ ràng rồi, chứng cứ do cô Lạc cung cấp đều có cơ cở, sáu năm trước chúng tôi đã xử oan cho cô ấy. Sau khi sự việc kết thúc, tôi sẽ từ chức người phụ trách Thận Hành Đường, đưa ra lời giải thích cho nhà họ Lạc, về phần công chúa… cô Tô, mong ngài ra quyết định.”

Lục Gia Bách gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt nhìn vào Lạc Hà: “Lạc võ sĩ, cô chính là nạn nhân chịu nhiều tổn thương nhất trong chuyện này, xử lý Tô Yến thế nào, đều do cô quyết định. Nếu cô để cô ta sống, thì cô ta sẽ được sống, nếu cô muốn cô ta chết, thì cô ta phải chết, nếu cô muốn cô ta sống không bằng chết, thì cô ta chỉ có thể làm vậy, chuyện hôm nay tôi cho cô làm chủ, hãy suy nghĩ về nó cho tốt.”

Lúc này hai mắt của Lạc Hà lóe lên tia lạnh lẽo, sát khí tỏa ra giữa hai lông mày, nhưng đã sớm bị cô ấy áp chế lại.

“Vậy thì hãy để cô ta sống không bằng chết đi, mong thủ lĩnh có thể đồng ý giao cô ta cho tôi, sau này cô ta sống hay là chết, đều do tôi xử lý.”

“Được, như ý cô muốn.”

Nói xong, ánh mắt của anh quét qua đại sảnh một lượt: “Nhiều người ở đây đều do ông chủ Tô nâng đỡ, hôm nay tôi xử lý con gái của ông ấy như vậy, mọi người có gì phản đối không?”

Một bên là thiên tử một bên là cận thần, hiện tại toàn bộ Ám Long đều đã đổi chủ, bọn họ làm sao dám phản bác?

Có ý kiến phản đối, có nghĩa là đang muốn khiêu khích uy quyền của người thủ lĩnh mới sao?

“Thủ lĩnh giải quyết mọi chuyện tốt như vậy, ân có đầu nợ có chủ, nếu là những ân oán cá nhân của họ, thì để họ tự giải quyết đi.”

“Đúng đúng đúng.”

Tô Yến chậm rãi ngừng tiếng cười.

Cô ta biết nếu rơi vào tay Lạc Hà thì mình sẽ phải chịu những cực hình vô nhân đạo, cái chết có lẽ là một sự giải thoát.

Nghĩ đến đây, cô ta há miệng, muốn cắn lưỡi tự sát.

Một bóng người lướt qua, giống như một bóng ma xuất hiện trước mặt cô ta, vươn tay bịt chặt miệng cô ta.

“Muốn chết sao? Phải hỏi xem chúng tôi có đồng ý hay không đã.”

Người ra tay cũng là Nam Kiên, người nói cũng là Nam Kiên.

Lẽ ra anh ta đã có một mái ấm hạnh phúc, gia đình vợ con đủ đầy.

Nhưng mọi thứ đẹp đẽ ấy, đã bị hủy hoại bởi người phụ nữ độc ác này.

Tô Yến bị anh ta giữ chặt hàm răng, bất luận thế nào răng cũng không thể rơi ra được, nước mắt ngưng tụ thành hạt, dọc theo khóe mắt lăn xuống.

“Bố tôi đối xử với anh rất tốt, từ nhỏ luôn coi anh như con ruột của mình, giáo dục anh, tu dưỡng anh, cuối cùng anh lại báo đáp ông ấy như vậy sao? Nam Kiên, nếu anh còn có lương tâm, thì để cho tôi thoải mái đi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.