Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 1012




Chương 1012

Con gái lớn không chịu tha thứ cho ông ta, tình cảm bố con đã đi vào bước đường cùng rồi.

Nếu như ông ta lại mất đi con gái nhỏ nữa thì ông ta sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa đâu.

Một trăm năm sau ông ta cũng không biết ăn nói ra sao với vợ mình lúc xuống suối vàng nữa.

Hải Cẩn ngẩng đầu lên nhìn ông ta rồi nói: “Con phạm lỗi, vi phạm nội quy của gia tộc, bố vẫn còn thương con chứ, bố vẫn nhận con là con gái của bố chứ ạ?”

Ông chủ Hải khẽ thở dài một tiếng, ông ta đi vòng qua bàn làm việc rồi đi tới trước mặt Hải Cẩn, ông ta định giơ tay ra đỡ cô ta dậy.

Hải Cẩn có phần né tránh thoát khỏi cánh tay của ông ta, cô ta vẫn nhìn ông ta bằng ánh mắt rất cố chấp.

Ông chủ Hải cũng không kiên trì nữa, ông ta chậm chạp đứng thẳng người dậy rồi khẽ nói: “Nếu như bố không nhận con là con gái của mình thì có lẽ con đã chết trong tay ông già kia từ lâu lắm rồi. Con không nên hỏi vấn đề này mới phải chứ.”

Hải Cẩn khẽ mỉm cười, cô ta nói: “Nếu như bố nhận con là con gái bố, bây giờ con cũng đã sảy thai rồi, có phải bố nên tiếp tục nâng đỡ con trở thành gia chủ hay không ạ.”

Ông chủ Hải ngây người ra ông ta nheo mắt lại nhìn Hải Cẩn, ông ta muốn tìm ra một chút manh mối gì đó trên gương mặt của cô ta.

Sau khi trải qua nhiều chuyện như thế ông chủ Hải mới ngạc nhiên phát hiện ra một điều rằng dường như đứa con gái nhỏ trước giờ chỉ biết nghịch ngợm của ông ta đã trưởng thành thật rồi.

Trong đôi mắt của Hải Cẩn là ánh mắt nhìn xa trông rộng, không nóng nảy cũng không ngây thơ như trước nữa mà giờ đây trong đó ẩn chứa sự không chịu khuất phục.

Đó là sự không phục đối với số phận.

Nhìn thấy con gái như thế ông chủ Hải cũng mỉm cười.

Dường như ông ta đã nhìn thấy hy vọng của cả gia tộc Hải Nhân rồi.

“Chú hai của con muốn đoạt quyền sau đó khống chế thế lực của gia tộc Hải Nhân để đối phó với Ám Long, cố gắng chiếm lấy Ám Long. Trong mắt của nó Ám Long chính là thế lực đã tách ra từ gia tộc Hải Nhân trăm năm về trước. Bây giờ bọn họ đã lớn mạnh hơn cả gia tộc mình rồi, trên trường quốc tế có thể nghiền nát gia tộc đứng đầu. Nó cảm thấy thu hồi lại thế lực này là điều hiển nhiên… Con cảm thấy thế nào?”

Hải Cẩn mỉm cười giễu cợt, cô ta lạnh lùng nói: “Chú hai đúng là không biết tự lượng sức mình gì cả.

Cũng không phải là con nói thế lực của gia tộc Hải Nhân không bằng Ám Long mà là đây không phải là thời cơ để ra tay, bây giờ người nắm quyền của Ám Long là ai cơ chứ?

Đó là Lục Gia Bách, mà Lục Gia Bách là ai? Là gia chủ của gia tộc đứng đầu. Nói cách khác nếu như chú hai muốn đối phó với Ám Long thì chính là đối đầu với nhà họ Lục. Điều quan trọng hơn là nữ chủ nhân tương lai của Ám Long lại là Dương Tâm – môn chủ của Tu La Môn.

Dương Tâm là ai, là con gái của gia tộc y dược nổi tiếng quốc tế. Nói như thế thì một khi chú hai khai chiến với Ám Long thì chẳng khác gì đồng thời chống lại nhà họ Lục, Tu La Môn và nhà họ Thẩm cả, ông ta có năng lực gì mà thắng được thế lực của bọn họ cơ chứ?”

Ông chủ Hải đột nhiên bật cười thành tiếng, ông ta nói liên tiếp mấy câu ‘được được được’.

“Bố không nhìn nhầm người mà, bố biết con không phải là người tầm thường mà. Suy nghĩ của con thông suốt thấy rõ được trận sóng ngầm mãnh liệt này, thật ra bố cũng có ý định giao lại vị trí gia chủ cho con rồi.”

Hải Cẩn tỏ ra rất vui mừng, cô ta nói: “Nói như thế là bố đã đồng ý nâng đỡ con lên nắm quyền rồi ạ?”

Ông chủ Hải giơ tay ra đỡ Hải Cẩn đứng lên, ông ta khẽ nói: “Bố có thể nâng đỡ con vì dù sao thì con cũng là con gái của bố mà. Con kế thừa vị trí gia chủ thì cũng là điều tất nhiên thôi. Có điều con phải đồng ý với bố một yêu cầu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.