Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 1010




Chương 1010

Lạc Hà không quay đầu lại, sau khi cô ấy đi thêm vài bước rồi mới khẽ nói: “Sáu năm trước tôi cũng sống trong hoàn cảnh như thế này một khoảng thời gian. Ngày nào tôi cũng phải chịu cực hình, sống không bằng chết, anh có biết tôi đã nghĩ gì vào lúc Hữu Hữu chết không?”

Đôi mắt của Nam Kiên lóe lên, trong ánh mắt anh ta ẩn chứa sự đau khổ.

Đứa trẻ kia chính là vết thương không bao giờ lành ở trong lòng của Nam Kiên.

Là một người bố nhưng thậm chí anh ta còn không biết đến sự tồn tại của đứa trẻ.

Đáng buồn biết mấy.

Nam Kiên biết trong khoảng thời gian Lạc Hà bị giam giữ trong ngục tù thì có một sinh linh bé bỏng đang lớn dần từng ngày trong bụng của cô ấy.

Con của anh ta lớn dần từng ngày trong khi mẹ của nó phải chịu đủ các loại cực hình.

Dường như Lạc Hà mơ hồ cảm nhận được hô hấp của Nam Kiên dần trở nên dồn dập, bước đi của anh ta cũng nặng nề hơn nhiều, cô ấy không khỏi bật cười, tiếng cười còn mang theo vài phần chế giễu nữa.

“Lúc thằng bé chết tôi đang nghĩ lúc tôi chịu đủ loại cực hình ở trong ngục tại sao thằng bé không chết đi mà lại để nó đến với thế giới này. Sau khi thằng bé phải chịu đau đớn tàn nhẫn như thế rồi mới cướp đi mạng sống của nó.”

Lòng thù hận đến tận xương tủy lan ra trong khoảng không gian chật hẹp, trong đôi mắt Lạc Hà ẩn chứa sự chết chóc, dục vọng trả thù đang không ngừng sục sôi trong máu của cô ấy.

“Anh chỉ nhìn thấy ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn ô tô chứ không nhìn thấy dáng vẻ của thằng bé trong máy quay ở khoảng cách gần đúng không. Bây giờ tôi có thể nói cho anh biết, thật sự thật sự rất thảm khốc. Đầu của thằng bé bị vỡ toác ra, óc màu trắng đều chảy cả ra ngoài. Dương Tâm biết rõ không thể cứu được thằng bé nhưng cô ấy vẫn làm. Cũng chính vì như thế mà cô ấy phải trả một cái giá đắt, bao nhiêu năm nay cũng không dám đứng ở bàn mổ. Trong lòng của cô ấy vẫn còn bóng ma lúc thằng bé chết bởi vì tình hình lúc đó thật sự rất tàn khốc, cho dù có hóa thành tro thì cảm giác đau đớn đến cùng cực này cũng không thể nào biến mất được.”

Nam Kiên dừng bước, anh ta tựa người vào bức tường bên cạnh cúi đầu im lặng không nói câu gì.

Nếu như nhìn kỹ thì có thể nhận ra cơ thể của anh ta đang run lên bần bật.

Nam Kiên tựa người vào bức tường không phải là muốn thể hiện gì đó mà muốn dựa vào đó để ổn định lại cơ thể đang lảo đảo của mình thôi.

Những lời của Lạc Hà đối với một kẻ làm bố nhưng chưa một lần gặp mặt con như anh ta giống như hàng trăm hàng nghìn mũi tên đâm xuyên quay trái tim của anh ta vậy.

“Rốt cuộc em… em muốn nói gì.”

Đột nhiên ánh mắt của Lạc Hà trở nên rất tàn nhẫn.

Cô ấy bước nhanh về phía trước túm lấy cổ áo của Nam Kiên rồi nói gằn từng chữ một: “Tôi biết Trần Cát Phượng bảo các người tha cho Tô Yến nhưng đó là chuyện của các người không liên quan gì đến tôi hết.

Nếu như các người mà dám thả cô ta ra thì tôi sẽ ôm bom cá chết lưới rách cùng với các người luôn. Anh cũng được, Lạc Hồ cũng được, Dương Tâm cũng được, cho dù là ai thì cũng không ngăn cản được việc tôi băm vằm Tô Yến thành trăm mảnh để trả thù cho con trai của tôi đâu.”

Nam Kiên giơ tay ra nắm chặt lấy cổ tay của Lạc Hà, anh ta khàn giọng nói: “Không ai muốn buông tha cho Tô Yến cả bởi vì mọi người đều biết một khi thả cô ta ra thì không khác gì lấy dao găm vào tim của em cả. Anh có thể đảm bảo với em rằng sẽ không có ai thả Tô Yến ra đâu.”

Lạc Hà hất cánh tay đang nắm lấy tay mình của Nam Kiên ra, cô ấy nói: “Tối nhất là anh nên nhớ kỹ những gì mình vừa nói, nếu không tôi cũng không ngại kéo bạn thân người nhà của mình cùng chết đâu.”

“…”

Lạc Hà đi vào gian mật thất cuối cùng bên trong, cô ấy cũng không đưa mắt nhìn ra xung quanh mà nhìn chằm chằm vào Tô Yến đang bị trói ở trên hình giá.

Người phụ nữ này chính là ác mộng cả đời này của Lạc Hà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.