Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 101




Chương 101: Lại có sóng gió, mùi âm mưu!

Tập đoàn Lục thị, văn phòng tầng cao nhất.

Lục Gia Bách đang ngồi ở trước bàn làm việc hình cung bên trong văn phòng, theo dõi buổi xét xử trực tiếp của tòa án.

Tất cả đều đã kết thúc, sau khi đã chính thực được suy đoán của mình, khóe môi lạnh nhạt của anh từ từ cong lên, nở một nụ cười xấu xa.

Huyền Sương.

Nhà thiết kế số một quốc tế.

Đồ đệ của Cố Thanh Lưu.

Thú vị đấy.

Không biết trên người cô ấy liệu còn có bí mật nào khác nữa không.

‘Rầm’ một tiếng, cửa phòng làm việc bị mở ra, Đoàn Ninh ôm laptop xông thẳng vào phòng.

“chết tiệt, Lục diêm vương, Dương Tâm thế mà lại là Huyền Sương, chết tiệt Huyền Sương, Huyền Sương, chết tiệt!”

Lục Gia Bách sờ cằm, cười như không cười liếc nhìn anh ta, nhíu mày hỏi: “Cô ấy là Huyền Sương thì rất lạ hay sao? Có ai quy định cô ấy không thể là Huyền Sương chứ?”

“…”

Đoàn Ninh bỗng khựng lại, nheo mắt nhìn anh.

Anh ta nhìn chằm chằm sắc mặt anh hồi lâu, lúc sau mới giậm chân tại chỗ, dữ dằn nói: “chết tiệt có phải anh đã sớm biết thân phận thật của cô ta rồi đúng không? chết tiệt! Thế mà không nói với tôi tiếng nào, chết tiệt anh em tốt thế đấy!”

Lục Gia Bách chế giễu cười một tiếng: “Bản thân không có đầu óc thì có thể trách được ai? Cô ấy đã biểu hiện rõ ràng đến như thế, chẳng lẽ lại còn muốn tôi phải nói thẳng toẹt ra cho anh nghe à?”

Đoàn Ninh nghẹn họng.

Tên này đúng là đồ độc mồm độc miệng.

“Đúng rồi, có chuyện này quên nói với anh, ông cụ Trần và Lục Gia Tân về rồi, nhưng hai người bọn họ vừa đáp chuyên cơ xuống biệt thự tư nhân ở vùng ngoại ô, sau đó thì không biết lại đi đâu, có cần phái người đi điều tra không?”

“Không cần.” Lục Gia Bách nhàn nhạt nói: “Nếu như tôi đoán không sai, thì chắc hẳn là bọn họ đến tòa án, anh đi chuẩn bị xe, chúng ta đi đến tòa án đón…ông cụ.”

Đoàn Ninh liếc mắt, muốn đi thăm Dương Tâm thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải lấy ông cụ ra làm cái cớ?

“Được.”

… Cùng lúc đó, ở biệt thự nhà họ Trần.

Trong phòng khách, Trần Tuấn và bố mẹ Trần đang ngồi xem phát sóng trực tiếp.

Lúc thẩm phán tuyên án hai tác phẩm giống nhau y đúc, là sao chép, thì sắc mặt của một nhà ba người đều rất khó coi.

Bố Trần hừ lạnh nói: “Lần này thì không còn gì để nói nữa, ngay cả tòa án cũng tuyên cô ta sao chép tác phẩm, vậy thì cô ta chính là…”

Lời còn chưa nói xong, Huyền Cẩn xuất hiện khiến ông ta ngậm chặt miệng lại.

Sau khi biết được Dương Tâm chính là Huyền Sương, một nhà ba người đều từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên.

Trần Tuấn thở dài một hơi, quay sang bố Trần nói: “Không thể chỉ nhìn nhận mặt ngoài của sự việc, đạo lý này là bố dạy cho con, đồng thời con cũng mong bố tuân thủ lời hứa, đừng ngăn cản con qua lại với Tâm Tâm.”

Bố Trần há hốc mồm, cũng không biết phải nói gì, cuối cùng vung tay, tức giận đùng đùng đi lên trên tầng.

Bà Trần nhìn Trần Tuấn, cười nói: “Phiên tòa cũng sắp kết thúc rồi, con nhanh đi đến tòa án đi, dẫn Tâm Tâm về đây ăn cơm, hình như hôm nay ông nội con cũng trở về, để ông nhìn xem một chút.”

Trần Tuấn đương nhiên sẽ không từ chối, đưa tay với áo vest vắt trên thành ghế, vừa đi vừa mặc, vẫn không quên nói: “Cảm ơn mẹ, con đi đón con dâu của mẹ đây.”

Trông thấy bóng lưng vội vã của con, bà Trần nhịn không được, cười mắng yêu: “Nhóc con, thật sự đúng là có vợ quên mẹ, uổng công mẹ luôn yêu thương mày.”

… Dương Tâm vừa bước ra khỏi tòa án, liền bị một đám đông vây quanh.

Đứng ở trên bậc thềm cao cao, nhìn về phía quảng trường bên ngoài người đông nghìn nghịt, tất cả đều đang mong ngóng cô đi ra.

Nhìn cảnh tượng hoành tráng này, cô có chút đau đầu.

Bên ngoài kia hẳn là đã đều biết thân phận của cô rồi, nếu không thì cũng sẽ không có nhiều người tụ tập ở trước cổng tòa án như thế này.

Mà ở trên đường phố phía xa, cũng có rất nhiều người đang tấp nập chạy đến đây.

Trần Uyên đưa tay, nắm chặt cánh tay của cô, cười nói: “Đi thôi, mày phải đối mặt với cuộc sống ở trong thành phố này, mày cũng không thể nhốt mình cả đời ở trong nhà không bước chân ra khỏi cửa được.”

Dương Tâm day day thái dương, loại bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu: “Đây chính là nguyên nhân tao không muốn công khai thân phận, thị phi quá nhiều, làm một người vô danh tốt biết bao.”

Trần Uyên kéo tay cô bước xuống bậc thềm: “Bây giờ thì cũng đã lộ rồi, nói nhiều thêm nữa cũng vô ích, càng nói càng buồn, chi bằng hưởng thụ cái cảm giác làm bà hoàng này cho thật tốt.”

Huyền Cẩn đưa tay giữ chặt lấy cánh tay bên kia của cô, cười hì hì nói: “Đúng vậy, sư phụ lợi hại như thế, xứng đáng với hai chữ ‘bà hoàng’, một tiếng trước bọn họ vẫn còn chỉ trích chửi rủa chị thậm thế, lúc này để bọn họ liếm lại bãi nước bọt đã nhổ đi cũng không tệ đâu.”

“…”

Vừa mới bước xuống bậc thềm, một đám phóng viên đã ập đến.

“Cô Dương, xin hỏi cô thật sự là bậc thầy Huyền Sương sao?”

“Cô Dương, xin hỏi cô là đồ đệ của lão tiên sinh Cố Thanh Lưu thật sao?”

“Cô Dương, xin hỏi cô chính là ‘hắc mã’ trong ngành đã giành được danh hiệu ‘nhà thiết kế số một’ trong buổi lễ trao giải thời trang bốn năm trước sao?”

Dương Tâm xua tay, ngăn những câu hỏi dồn dập như pháo nổ liên hoàn, nghiêng đầu nhìn về phía Huyền Cẩn bên cạnh, ra hiệu cho cô ấy ra mặt ứng phó.

Huyền Cẩn nhếch miệng cười một tiếng, quay sang nhìn đám phóng viên nói: “Thật ngại quá, khiến mọi người hiểu nhầm rồi, thật ra trước đây tôi cũng không biết sư phụ của mình là Dương Tâm.”

Nói đến đây, cô ấy lấy từ trong túi xách ra một chiếc cúp cùng một tờ giấy chứng nhận danh hiệu, nói tiếp: “Đây là giấy chứng nhận và cúp mà sư phụ tôi đã nhận được vào bốn năm trước, năm đó cô ấy có việc bận, cho nên không thể đến buổi lễ trao giải được. Hai thứ này là ban tổ chức giao cho tôi, hôm nay, trước mặt nhiều người như này, tôi trao trả lại nó cho sự phụ.”

Nói xong, cô ấy cung kính đưa chiếc cúp cùng giấy chứng nhận đến trước mặt của Dương Tâm.

Dương Tâm nhìn cô ấy một chút, đưa tay nhận lấy, cầm chiếc cúp và giấy chứng nhận lắc lắc trước mặt đám phóng viên, cười mà như không cười nói: “Còn có vấn đề gì nữa không? Hay cần phải mời người của ban tổ chức buổi lễ trao giải thời trang đến đây để nghiệm chứng tính xác thực của cái cúp với tờ giấy chứng nhận này?”

“Cô Dương nói đùa rồi, có cô Huyền Cẩn làm chứng, đương nhiên sẽ không thể xảy ra sai sót rồi.”

“Đúng vậy, cô thật sự là sư phụ của cô ấy, cô ấy sao lại có thể nhận lầm sư phụ được cơ chứ?”

“Thật sự không thể ngờ được, cô Dương tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như thế này, là tấm gương mẫu mực của lớp trẻ chúng tôi.”

… Đinh Đinh Đinh!

Từng hồi chuông thông báo vang lên!

Là tiếng chuông điện thoại của đám phóng viên.

Rút điện thoại ra xem, tất cả bọn họ đều sững sờ.

Dương Tâm nheo mắt nhìn, cô ngửi thấy một mùi âm mưu.

Có người muốn phá cô, về điểm này thì chẳng cần phải nghi ngờ, nhưng cô không ngờ rằng lại xảy ra nhanh như vậy.

“Trời, tôi nhận được một tin nhắn nặc danh, là một bản kết quả giám định DNA, phía trên có ghi con trai của Dương Tâm và cậu chủ nhà họ Trần không phải là quan hệ bố con.”

“Tôi cũng nhận được, cái quỷ gì vậy? Ai có thể phổ cập cho tôi chút kiến thức rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra được không?”

“Sẽ không phải là Dương Tử muốn vào nhà họ Trần, cho nên mới làm giả kết quả giám định DNA, âm mưu muốn giả danh là con cháu của nhà họ Trần?”

“Nói cách khác, bản kết quả giám định DNA mấy ngày trước không phải là thật, mà là do Dương Tâm cố tình làm giả?”

Một giây sau, tất cả micro lại chĩa về phía của Dương Tâm.

Một phóng viên đưa micro đến trước mặt của cô, hỏi: “Cô Dương, bản kết quả giám định DNA này là thật sao? Con trai của cô là người nhà họ Trần thật sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.