Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 10




Chương 10: Thức ăn có độc!

Đoàn Ninh chớp chớp mắt, như thể phát hiện ra một tổng giám đốc Lục mới vậy, hai mắt long lanh.

Tổng giám đốc Lục hình như để tâm quá mức tới cô cả nhà họ Dương thì phải, tự dưng lại đi nghe ngóng chuyện riêng của người ra, có mùi gian tình ở đây.

Gian – tình – đấy!

“Đó là tổng giám đốc Lý của tập đoàn Hải Thụy. Năm đó ông ta phải lòng cô cả nhà họ Dương, tốn 150 tỷ để mua đêm đầu tiên của cô ấy”

Mắt Lục Gia Bách tối hẳn lại, cũng không biết câu nào kích động anh, bầu không khí xung quanh trầm xuống, áp bức tất cả mọi người.

“Làm giám định cha con cho bọn họ, ba ngày sau tôi muốn biết đáp án”.

“Sao, chưa nghe rõ à? Cần tôi nhắc lại lần nữa sao?”

“Không ạ không ạ” Đoàn Ninh vuốt mũi, tính cách của bạo chúa Lục Gia Bách lên xuống thất thường, anh ta hơi hoảng tí thôi.

“Tại sao anh không dùng luôn máu của mình để làm giám định cha con với cậu bé kia? Đi vòng qua tổng giám đốc Lý làm gì vậy ạ?”

Ánh mắt Lục Gia Bách nhìn anh ta rất lạnh, cực kỳ lạnh, như thể toát ra hàn khí: “Biết rõ đó không phải con trai cậu, mà cậu vẫn giương mắt đi giám định cha con với nó, chuyện hạ thấp IQ như thế này, nếu đổi lại là cậu, cậu có làm không?” Ắc… Anh ta rất muốn hỏi thử một cậu: “Tại sao anh lại chắc chắn đó không phải con của mình thể”, nhưng nghĩ lại, anh ta thấy hỏi vậy còn ngu hơn.

Trong lòng những người hiểu Lục diêm vương như bọn họ đều sáng như gương rằng, ngoài đêm tám năm trước không thể không ngủ với cô hai nhà họ Dương ra, mất năm nay, anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác, chứ đừng nói tới chuyện có con trai thất lạc ngoài kia!

“Được, tôi biết phải làm thế nào rồi ạ, nếu báo cáo nói thằng bé là con trai của tổng giám đốc Lý, chúng ta phải là thế nào ạ..”

“Công bố đúng sự thật.” Lục Gia Bách lạnh lùng thố tra năm chữ, rồi lại tiếp tục rảo bước vào bãi đỗ xe.

“Nếu đó không phải con trai của tổng giám đốc Lý thì sao ạ?”

“Vậy thì đổi kết quả thành con trai của ông ta, sau đó công bố kết quả với truyền thông, hiểu chưa?”.

“..” Đúng là lão hồ ly, không tốn chút sức nào cũng gột sạch tin đồn trên người mình.

Mấy năm nay, người có thể khiến anh chịu thiệt e là chỉ có hacker Quỷ Sát tám năm trước hack hệ thống, cướp đi 10 nghìn tỷ trong tài khoản của anh thôi. Truy đuổi người ta khắp thế giới nửa năm, kết quả, ngay cả góc áo của đối phương cũng không túm được, chỉ nghĩ thôi cũng thấy tức rồi.

Trên thế giới này, thì ra đúng là vẫn có người có thể trị được bạo chúa Lục.

Quảng trường Thế Kỷ, quán cafe tầng 2, hai người phụ nữ trẻ ngồi sát cửa sổ.

Một trong số họ là Dương Tâm, cô đang thảnh thơi khuấy cafe thơm nồng trong ly, ánh mắt lơ đãng, biểu cảm nhàn hạ.

Đối diện cô là một người phụ nữ xinh đẹp ăn vận thời thượng, mái tóc ngắn màu đỏ rượu, cộng với bộ đồ công sở chỉn chu, trông vừa thông minh vừa trải đời.

Cô ấy tên là Trần Uyên, bạn thân của Dương Tâm, hai người đồng cam cộng khổ, tình chị em thắm thiết vô cùng.

“Mấy năm rồi không về nước, thay đổi nhiều thật đấy, Hải Thành phồn hoa hơn tám năm trước nhiều thật”

Trần Uyên đang cầm điện thoại, nghe vậy liền liếc nhìn cô, nhướng mày nói: “Tất nhiên, mày cũng không thèm nhìn xem chỗ này là địa bàn của ai? Dương Tâm cười nhạt. Địa bàn của nhà họ Lục sao?

Cũng đúng, một người đàn ông sở hữu khối tài sản mấy trăm nghìn tỷ bất kể ở quốc gia nào, ở thành phố nào, đều có thể lay chuyển cả nền kinh tế bằng sản nghiệp dưới trướng mình.

Sở dĩ Hải Thành là đặc khu kinh tế, đô thị quốc tế hóa, tát cả đều là nhờ cây tiên Lục Gia Bách.

Nơi có anh đều tăng trưởng đột biến GDP 300% mỗi năm. “Má ơi, sao mày lại vứt cậu chủ nhỏ nhà họ Lục vào khu chung cư vậy?” Tiếng hét của Trần Uyên làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của Dương Tâm. Cô vô thức nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn. Thoáng cái, sắc mặt cô đã trầm xuống.

Dương Tùy Ý.. .

Trần Uyên lướt Facebook, rồi lại bắt đầu gào thét: “Má ơi, tối qua tạo say rượu, ngủ một mạch đến sáng hôm nay, không ngờ lại để lỡ mất nhiều drama thế này, đứa con riêng trên mạng là Dương Tùy Ý đúng không? Photoshop rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét gương mặt của nó. Tên nhóc này định làm gì thế, định tìm bố dượng cho nó à? Đùa chứ, cũng có mắt nhìn thấy, chưa gì đã nhắm trúng Lục diêm vương rồi”.

Dương Tâm khẽ giật khóe miệng, cạn lời. Trò mèo này xử lý tốt thì tốt thật, không xử tốt thì sẽ liên đới tới cô, khiến cô cũng xuống mồ theo.

“Anh Lục nắm trong tay hàng trăm nghìn tỷ đấy, với tính hám của của thằng bé, bám lấy người ta chẳng phải cũng là điều bình thường sao?”

Trần Uyên nháy mắt với cô, cười nham hiểm: “Khai nhanh, có phải mày để ý tới người ta, nên muốn nhờ con trai để tiếp cận anh ấy không vậy?”

Dương Tâm lườm cô, giải thích: “Hôm tao về nước lụm được đứa bé ở sân bay, phát hiện nó sốt cao nên dẫn đi bệnh viện. Sau đó mới biết nó là cậu chủ nhỏ nhà họ Lục..”. Nói đến đây, cô bỗng ngừng lại, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt thoáng chốc lạnh hẳn, trầm mặc một lúc, cô lại nói tiếp: “Con trai của Dương Nhã, tạo né còn không kịp, sao có thể dẫn nó về chung cư ở chứ? Là do thằng bé cứ quấn lấy tạo không chịu tha, để ở cạnh tao, nó tuyệt thực hai ngày hai đêm đấy. Lục Gia Bách không dạy được con, mấy ngày trước mang nó tới chỗ tạo ở luôn. Trời đất chứng giám, tạo thật sự không có suy nghĩ quá đáng nào hết. Đó là người đàn ông và con trai cảu Dương Nhà đấy, chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy nổi da gà khắp người. Sao tạo có thể có thiện cảm với bố con nhà nó được chứ?”.

Trần Uyên nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm: “Đùa cũng chỉ là đùa thôi. Tâm Tâm, thân là bạn mày, tạo thật sự không muốn mày ở quá gần Lục Gia Bách. Người đàn ông một tay che trời như anh ta ấy mà, chỉ số nguy hiểm quá cao, không thích hợp để bàn chuyện hôn nhân đại sự”.

Dương Tâm bật cười, thở dài nói: “Mày nghĩ nhiều quá rồi đấy, lại còn càng nghĩ càng xa rời thực tế nữa chứ. Tao là người đàn bà đã từng sinh con, sao có thể lọt vào mắt xanh của Lục Gia Bách được? Mày nâng giá tạo cao quá đấy. Tất nhiên, điều quan trọng hơn là đó là người đàn ông đã từng ngủ với Dương Nhã, buồn nôn chết đi được” .

Trần Uyên phì cười, trêu cô: “Đều có số đào hoa, nhưng sao chị em nhà mày khác xa nhau thế? Người ta thì ngủ với người đàn ông độc thân kim cương, còn mày đến giờ vẫn chưa biết là đêm đó ngủ với ai”

Thấy sắc mặt của Dương Tâm lập tức xây xẩm, cô vội vàng sửa lại câu nói vừa nãy: “Thôi được rồi, không nói chuyện bọn đàn ông chó má kia nữa, chán chết đi được. Nói chuyện khác đi. Lúc nãy nhắc tới Dương Nhã, trong lòng mày vẫn bực dọc, cô ta nợ mày mạng của bà ngoại và của đứa bé chết yểu, mày không định đòi lại sao?”

Dương Tâm cười lạnh, sắc mặt lộ rõ vẻ khinh thường: “Không cần tạo phải đích thân ra tay, Tùy Ý sẽ không tha cho cô ta đâu. Cứ để xem, tháng ngày tốt đẹp của ả đàn bà kia chỉ còn đếm trên đầu ngón tay thôi. Sau này, nếu cô ta không giả chết, có lẽ tao sẽ vẫn để lại cho cô ta một cái mạng chó. Nhưng nếu cô ta dám có âm mưu đen tối, tôi chắc chắn sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt, cả đời này không trở mình được.”

Lời vừa dứt, điện thoại của cô liền đổ chuông. Lấy ra xem, màn hình hiển thị… “Dương Tùy Ý”.

Cô vô thức ấn nút nghe.

Nhưng sau khi kết nối cuộc gọi thành công, giọng bên đầu dây bên kia không phải của con trai cô, mà là…

“Hai đứa bé bị ngộ độc thức ăn rồi, phòng khám tư nhà họ Lục, nửa tiếng nữa cô đến đây ngay “Đoàng” một tiếng… Trong đầu như có thứ gì đó nổ tung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.