Đóa Hoa Nở Muộn

Chương 3




Lục Diên Y đi bộ đến trạm xe buýt cách khoảng mười lăm phút đi đường phía trước. Rõ ràng anh nhìn thấy cô đi qua nhưng xe của anh vẫn lướt qua người cô như một cơn gió. Trước đây anh còn giả vờ giả vịt hỏi một câu có cần anh đưa không, còn bây giờ cô đã bị phớt lờ luôn rồi, quang cảnh này vẫn thật ảm đạm.

Tuy cô không muốn anh đưa đi, vì dù gì chiếc xe của anh cũng chói mắt như thế, bị người ta nhìn thấy thì cô chắc chắn sẽ trở thành nhân vật hot cặp đại gia trên diễn đàn của trường. Nhưng anh đưa và cô từ chối là một chuyện, anh bơ cô lại là một chuyện khác. Con người, thật sự là một loài động vật kì quái.

Cô về đến kí túc, trong phòng có mặt Từ Dĩnh, còn những người bạn cùng phòng khác đều đã ra ngoài. Cô vẫn luôn không mấy khi xuất hiện trong phòng kí túc, cho nên người khác cũng đã quen, đến hỏi cũng hiếm khi hỏi cô, chỉ là thi thoảng sẽ bảo cô dẫn người bạn trai bên ngoài trường đến cho họ tham mưu.

Thường xuyên đêm không về kí túc, dường như đều bị nhận định thành đã đi tíu tít với bạn trai, cô cũng không muốn giải thích.

Từ Dĩnh thấy cô, lấy ví ra đếm tiền. “Chỗ này là tiền lương nhờ cậu làm hộ ngày hôm qua.”

Lục Diên Y cười. “Không cần đâu, tớ cũng chỉ muốn đi xem nhà hàng đó trông thế nào thôi, hiếm khi có cơ hội này.”

Cô nói vậy, Từ Dĩnh cũng không tiện nói gì nữa. “Cũng tốt, hôm khác tớ mời cậu ăn cơm.”

“Vậy cũng được.”

Quan hệ giữa Lục Diên Y và mấy người bạn cùng phòng không tốt không xấu, họ có chuyện gì cũng không quên gọi cô, nhưng đều không phải là những người bạn chia sẻ tâm sự với nhau. Ngược lại, cô và người bạn cùng lớp Từ Yến Yến khá hợp nhau, vì thế cô khá thân với cô bạn ấy.

Từ Yến Yến đi học không mấy nghiêm túc, nhưng chiếm chỗ cực kì nghiêm túc, luôn mau chóng chiếm được vị trí tốt nhất. Nói bằng lời của Từ Yến Yến thì ngồi ở vị trí thuận lợi khá có tâm trạng đọc tiểu thuyết hoặc làm thứ khác. Lục Diên Y vừa mới giặt xong chỗ quần áo của mấy ngày để lại thì đã nhận được tin nhắn của Từ Yến Yến, nhỏ đó lại chiếm được chỗ rồi.

Các môn học của năm ba không nhiều, hơn nữa ở đại học thật sự khó thấy nhân vật nào chăm chỉ học hành, đương nhiên Lục Diên Y tuyệt đối không phải là ngoại lệ.

Lúc Lục Diên Y đến phòng học, Từ Yến Yến đang xem báo giải trí ngày hôm đó. “Diên Y, mau qua đây.”

Lục Diên Y đi qua. “Lại xem gì thế?”

“Vân Thường lại sắp phát hành album mới rồi. Cậu xem này, đây là bóng lưng của Vân Thường và một người đàn ông đi ra từ nhà hàng mà giới truyền thông chụp được. Cậu nói xem, người phụ nữ giỏi giang như Vân Thường sẽ thích kiểu đàn ông thế nào nhỉ?”

Ánh mắt Lục Diên Y nhìn chằm chằm vào hai bóng lưng xinh đẹp trên báo.

“Ê, đờ đẫn gì đấy? Không phải cậu khinh thường tớ đu idol lắm à, sao, đột nhiên phát hiện Vân Thường rất ưu tú rồi chứ gì?”

Lục Diên Y bĩu môi. Một nghệ sĩ còn chẳng có bằng tốt nghiệp cấp ba thì có gì ưu tú? Còn thứ cô nhìn không phải là Vân Thường, mà là bóng lưng bên cạnh Vân Thường. Thực ra cô chưa từng nhìn thấy bóng lưng ở bên ngoài của Cố Vân Tu, lần nào cũng trông thấy dáng vẻ lười biếng của anh trong căn hộ. Cũng không phải là cô nhìn rồi nhận ra được ngay, nhưng chiếc áo nam của hãng Gianfranco Ferre mà Cố Vân Tu mặc là cô đích thân mua cho anh, đương nhiên là bị anh chỉ đích danh mua. Anh thích hãng này, cả người từ trên xuống dưới đều không rời khỏi đồ của hãng này.

Một lần nào đó, cô tâm huyết dâng trào mua cho anh một chiếc áo từ quầy bán rong, anh nhíu mày, nhìn thêm một cái cũng dư thừa, thà ở trong phòng cũng không ra ngoài, cũng tuyệt đối không chịu động vào. Ở một vài chỗ nào đó, người đàn ông này có rất nhiều thói quen nhỏ.

“Tớ chỉ cảm thấy kiểu tóc của Vân Thường cực kì đẹp mà thôi.” Cô cố ý gằn hai chữ “mà thôi” rất mạnh.

Từ Yến Yến trông đầy khinh thường. “Mỹ nữ để kiểu tóc nào cũng đều đẹp cả, cậu ghen tị.”

Cô đỡ trán, sao nhiều người cứ phải nói cô ghen tị như thế chứ? Cô đâu phải cô gái hay đố kị.

Từ Yến Yến thấy cô mặc kệ cô ấy, “Cậu nói xem, sao Vân Thường có thể xinh đẹp đến vậy chứ, tớ chưa từng thấy ai đẹp hơn chị ấy cả.”

“Tớ còn tưởng cậu khá có hứng thú với tên đàn ông này nữa.”

Từ Yến Yến trông đầy giảo hoạt. “Chuyện này cậu không biết chứ gì! Người này khả năng cao là Cố Vân Tu, nghe đồn hai người này ở bên nhau lâu lắm rồi, đi đâu cũng có đôi có cặp, cũng không sợ bị cánh nhà báo chụp được.”

Lục Diên Y lại đỡ trán lần nữa.

“Nhưng mà Cố Vân Tu đẹp trai ghê, tớ chưa từng thấy ai đẹp trai hơn anh ta cả.” Từ Yến Yến không nhận được sự hưởng ứng, lại kéo áo Lục Diên Y, “Cậu nói xem có đúng không hả?”

Lục Diên Y khẽ bặm môi.

Từ Yến Yến không rõ lắm, dường như cô nàng nghe thấy Lục Diên Y nói, “Tớ từng thấy rồi.”

Lúc này giảng viên đi vào, Từ Yến Yến cũng không hỏi cô đã từng thấy gì nữa.

Ngoài không mấy chú tâm vào việc học, Lục Diên Y có một sở thích khiến người ta cực kì tò mò, đó là cô thích đến quán bar. Nhưng không nhảy nhót điên cuồng như những người khác, cô luôn yên lặng ngồi trong một góc tối, yên lặng lắng nghe bài mà DJ hát trên sân khấu.

Cô luôn nhìn chàng trai trên sân khấu một cách rất chăm chú, cho dù ca sĩ trong quán bar đổi sang một người khác thì ánh mắt cô vẫn chưa từng thay đổi.

Đó là bí mật thuộc về riêng mình cô, chỉ có bản thân cô hiểu được.

Tìm kiếm phần tĩnh mịch thuộc về bản thân trong sự huyên náo, tìm kiếm tiếng cười vui vẻ thuộc về bản thân sâu trong nội tâm, chỉ có cô biết mình sẽ thỏa mãn nhường nào.

Cô cười lắc đầu. Nhìn thấy Từ Yến Yến vẫn còn đang nghiên cứu tờ báo đó, cô chẳng có hứng thú gì. Tin đồn về Cố Vân Tu và Vân Thường không phải ngày một ngày hai nữa, cô đã sớm tê dại rồi. May mà Cố Vân Tu vẫn chưa kết hôn, nếu không cô sẽ bị mắng chết mất. “Diễn đàn người thứ ba” gì đó bị người ta lên án kịch liệt, nghĩ cũng biết bây giờ làm “người thứ ba” không phải chuyện của một mình bạn nữa, mà là chuyện của toàn xã hội rồi.

Giảng viên trên bục vẫn đang nói gì đó, cô chẳng nghe vào một chút nào, chỉ đành cầm bừa một vài cuốn tạp chí lên giở ra xem. Cuốn nào cũng đều là những chủ đề cực kì vô vị: một tên đàn ông nào đó vừa có tiền liền vứt bỏ người vợ tào khang của anh ta, người phụ nữ nào đó cặp đại gia có xe có nhà. Thật sự là tin tầm phào không dứt, chính sự chẳng có một cái nào.

Nhưng, có vô vị hơn nữa hẳn cũng tốt hơn nghe giảng nhỉ?

Cô bị Từ Yến Yến kéo cho hồi hồn. “Cậu làm gì đấy?”

Từ Yến Yến đưa một bức thư dán “trái tim” cho cô. “Anh chàng ở phía sau của phía sau của phía sau của phía sau đưa cho cậu.”

Lục Diên Y nhìn bức thư này mà ớn lạnh rất lâu. “Cậu cứ nói thẳng hàng thứ hai từ dưới lên là được.”

“Như nhau cả, có thể đại biểu là được.”

Lục Diên Y để luôn bức thư dưới bàn.

Từ Yến Yến không vui. “Sao cậu không đọc?”

“Có gì hay mà đọc?”

“Cậu đang giết chết những chàng trai trong sáng của thế kỉ hai mốt đấy.”

Lục Diên Y lấy bức thư ra, đặt vào tay Từ Yến Yến. “Được, đổi thành cậu đến cứu vớt vậy.”

Từ Yến Yến còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Diên Y đã khom người chạy biến ra phía sau, chuồn thẳng ra ngoài. Giảng viên vẫn đang viết gì đó trên chiếc bảng đen, Từ Yến Yến nhìn bức thư trong tay thì thực sự dở khóc dở cười, cái đồ Lục Diên Y chết bầm.

Lục Diên Y đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây, cảm khái vô hạn rằng đại học thật sự là một nơi tốt để lãng phí thời gian, lãng phí thanh xuân, lãng phí sinh mệnh. Từng đôi tình nhân ngồi trên dốc tình nhân cười đùa, phơi nắng. Dốc tình nhân vốn là một cái dốc khá lớn, nhưng vì để xây dựng thư viện, nhà tường đã phá hủy hơn một nửa dốc tình nhân, bây giờ chỉ còn lại một phần cực nhỏ. Phần bị phá hủy hình thành một vùng trũng rất lớn, được các bạn sinh viên thân thiết đặt tên là – “Tuyệt Tình Cốc”.

Biết bao lần Lục Diên Y muốn đến Tuyệt Tình Cốc này đi một lượt, nhưng rất nhiều lần cô đều chưa thực hiện. Một là vì cô thật sự lo lắng sẽ không trèo lên được; hai là nhiều ánh mắt trên đường như thế, cô thật sự không muốn bị chú ý.

Lúc khai giảng, nhờ “ân huệ” của Cố Vân Tu mà tay kéo vali bị gãy, anh còn ung dung tự đắc nói: “Không sao không sao, hẳn là có thể kéo đến trường được”.

Không phải anh kéo đương nhiên không sao rồi.

Kết quả của chuyện đó là cô vừa xuống xe buýt đã phát hiện tiêu đời rồi, vali hành lý căn bản không thể kéo đi được. Cô chỉ có thể nhấc đi, nặng kinh hồn. Cô vô cùng ảo não, sao không xuất hiện đàn anh tốt bụng gì đến giúp cô chứ, cô nhất định sẽ đội ơn anh ta. Sau đó cô ngẫm lại, cô là sinh viên năm ba, cô là đàn chị, chẳng trách không có đàn anh tới.

Haizz, làm người vẫn nên tự lực cánh sinh thì tốt hơn, chẳng hạn như cô đã nhễ nhại mồ hôi xách hành lý về kí túc. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.