Đóa Hoa Nở Muộn

Chương 1: Coi như gặp gỡ?




Tối nay Lục Diên Y không phải đi học, bởi vậy cô thay thế bạn cùng phòng Từ Dĩnh đến nhà hàng xa hoa nhất thành phố Thịnh Danh Sơn Trang làm công việc phục vụ part-time. Rất nhiều nữ sinh cùng trường đều thích đến Thịnh Danh làm thêm, một là môi trường ở đây khá tốt, hai là tiền lương và đãi ngộ ở đây khá cao, ba là một nguyên nhân không thể nói. Nếu Thịnh Danh Sơn Trang đã được gọi là nhà hàng xa hoa nhất thành phố Thâm Hạ thì đương nhiên người ở đây không phú thì quý. Thời buổi này, những cô gái muốn bay lên đầu cành cây làm phượng hoàng không ít, họ cũng không bị người ta chỉ trích, dẫu sao khi có điều kiện như thế, có ai không muốn lợi dụng chứ.

Quản lý ở đây đương nhiên cũng biết họ có những tâm tư nhỏ đó, lúc sắp xếp công việc cho họ cũng sẽ lựa chọn. Dẫu sao mục đích chủ yếu nhất khi để sinh viên đại học đến đây làm thêm vẫn là nghe cao cấp hơn một chút, ai lại muốn đi làm chuyện không có lợi đâu. Vì thế, lợi dụng lẫn nhau, hợp tác với nhau.

Đây không phải lần đầu tiên Lục Diên Y tới, đương nhiên cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.

Lục Diên Y làm thay ca của Từ Dĩnh, chỉ phụ trách mang rượu vào phòng bao VIP. Thực ra có người khác phục vụ rượu cho phòng bao VIP này, nhưng quản lý vừa thấy Lục Diên Y đã lập tức thay đổi ý định. Điều này khiến nhân viên phục vụ vốn nên vào phòng bao VIP vẫn luôn căm hận Lục Diên Y.

Lục Diên Y không nói nhiều, chỉ làm theo lời quản lý, tuy lòng cũng hiểu rõ đây là chuyện gì.

Người đi cùng Lục Diên Y là nhân viên phục vụ Trương Hoa của nhà hàng này. Trương Hoa có tính cách tươi sáng, trông thấy Lục Diên Y chịu ấm ức thì hơi bất bình, “Cứ mặc lệ Trương Lệ, con bé đó là vậy rồi. Lần nào cũng hy vọng được vào phòng bao VIP nhiều hơn, chút tâm tư đó của nó có ai không biết?”

Lục Diên Y cười im lặng, bưng rượu trên tay, để Trương Hoa dẫn đường.

Cửa phòng bao vừa được mở ra, Trương Hoa đã xin lỗi đám người đó, “Để cậu chủ Trần, cậu chủ Hạ đợi lâu rồi.”

Người được gọi là cậu chủ Hạ cười, “Để bọn tôi đợi lâu cũng chẳng sao, quan trọng là đừng để vị này đợi lâu.”

Cậu chủ Hạ cười giảo hoạt, ngước mắt ra hiệu với người đàn ông ngồi đối diện anh ta.

Người đàn ông khí thế mạnh mẽ, sóng mắt khẽ tụ, nét mặt không khoảng cách, ngũ quan tinh xảo, đường nét rõ ràng, mang theo chút cảm tính. Anh ta mặc bộ vest may thủ công, giá cả đương nhiên không cần nói nhiều. Anh ta quay mặt qua, cười bông đùa với mấy cô gái, song lại không có biểu cảm gì.

Người có thể khiến cậu chủ Hạ xuống nước hẳn phải có địa vị phi phàm. Cậu chủ Trần nhìn ra nguyên do, gật đầu với Trương Hoa. Trương Hoa lập tức đẩy Lục Diên Y, ra hiệu cho cô đi kính rượu.

Lục Diên Y nhìn người đàn ông kia một cái, thoáng băn khoăn, song vẫn bước lên trước, rót đầy ly rượu của anh ta.

Cậu chủ Hạ nhìn sắc mặt Cố Vân Tu, chậm rãi nói với Lục Diên Y, “Hay là uống hai ly cùng Cố lão đại của chúng tôi đi!”

Vừa nói ra thanh danh của Cố lão đại, mọi người ở đây đương nhiên hiểu thân phận của Cố Vân Tu. Con trưởng nhà họ Cố - Cố Vân Tu sau khi về nước tiếp nhận tập đoàn Bắc Thâm đã đưa sản nghiệp của gia tộc đến thời kỳ huy hoàng. Hễ là đồ trang sức được Bắc Thâm tung ra gần như đều bị người ta tranh nhau mua hết. Loạt nhẫn cưới của nó đã trở thành nhẫn cầu hôn mà cánh đàn ông chưa kết hôn tranh nhau săn đuổi. Mỗi sợi dây chuyền được tung ra thị trường lập tức trở thành món đồ yêu thích của các cô gái. Mấy năm nay, ở thành phố Thâm Hạ, có thể nói Bắc Thâm hô mưa gọi gió, là doanh nghiệp hàng đầu trong giới trang sức. Còn Cố Vân Tu cũng trở thành một trong những nhân vật có quyền thế lớn nhất Thâm Hạ. Bởi vì nhà chú hai có một cậu con trai Cố Diễn Trạch cũng là một chàng trai thông minh hơn người, thế nên mọi người gọi Cố Vân Tu là Cố lão đại, Cố Diễn Trạch là Cố nhị. Có thể nói, ở thành phố Thâm Hạ, không ai không biết không ai không hiểu.

Chỉ là bình thường chỉ nghe thấy tiếng không thấy người, còn bây giờ, một nhân vật truyền kỳ như thế lại xuất hiện trước mặt cô như vậy. Lục Diên Y tảng lờ ánh mắt quét qua người mình, cẩn thận rót rượu vào trong ly.

Cố Vân Tu sờ ly rượu nhưng không uống, chỉ lắc nhẹ.

Hạ Phi Phàm và Trần Nhất Đình đều không hiểu rõ tâm tư của Cố Vân Tu, nhìn nhau một cái, đều không biết nên cất lời thế nào.

Trương Hoa cười theo, sau đó kéo Lục Diên Y, “Cậu chủ Hạ bảo em uống thì em uống đi.”

Lục Diên Y cau mày, nhìn rượu trong tay Cố Vân Tu, khẽ nói, “Tôi không thể uống rượu.”

“Ồ?” Cố Vân Tu nhướng mày, khuôn mặt vốn tinh xảo lúc này như có vẻ đẹp khiến người ta mất hồn mất vía, tuấn tú lạ thường.

Trương Hoa nhìn mà ngẩn ra, còn nét mặt Lục Diên Y vẫn như thường, “Tôi đã hứa với người khác rồi.”

Cậu chủ Trần rủ mày, “Ai mà quan trọng đến mức bảo cô không uống thì cô không uống như vậy. Nếu Cố lão đại bảo cô uống thì cô cứ uống đi. Đây là công việc của cô.”

Lục Diên Y cắn môi, sau đó nhìn Cố Vân Tu. Ánh mắt cô sáng rực, Cố Vân Tu cũng nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó bưng rượu đến trước miệng cô, “Cô muốn tôi bón cho cô à?”

Hạ Phi Phàm và Trần Nhất Đình đều sốc. Theo như họ thấy, Cố Vân Tu là một người rất bài xích tiếp xúc với người khác, càng ít khi chủ động nói chuyện với người ta, nhất là đối với người xa lạ. Nhưng Cố Vân Tu tối nay có vẻ hơi khác, chẳng lẽ với cô gái này…

Lục Diên Y gạt tay Cố Vân Tu ra, “Sếp Cố nói đùa rồi, không dám phiền anh. Chỉ là, tôi thật sự không thể uống rượu.”

Động tác của cô cực kì vô lễ, gần như không ai dám gạt tay Cố Vân Tu ra. Trong mắt người khác, cô cực kì không biết tốt xấu. Nhưng cô hiểu, nếu cô uống ly rượu này thì mới thật sự là không biết tốt xấu. Vì thế, cô chỉ đành mặc kệ ánh mắt khó hiểu thậm chí kì lạ của những người khác, gạt tay Cố Vân Tu ra.

Ngược lại, Cố Vân Tu không tức giận, khóe miệng nhếch lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong tay, “Thật đúng là người có nguyên tắc.”

Trông thấy Cố Vân Tu có vẻ không định truy cứu, Trương Hoa thầm thở phào, khẽ nói với Lục Diên Y, “Phải cẩn thận hầu hạ, người ở đây không ai có thể đắc tội đâu.” Nói xong chị ta cũng bèn ra ngoài.

Lục Diên Y khẽ thở dài, thêm rượu cho Cố Vân Tu, lần này cô chỉ rót nửa ly. Cố Vân Tu nhìn cô với vẻ nghi hoặc, khóe miệng mấp máy song lại không lên tiếng, sau đó dời ánh mắt về phía Hạ Phi Phàm. Hạ Phi Phàm thấy anh dường như có hứng thú với Lục Diên Y, ra hiệu cho một người khác. Người kia nhận được ám chỉ liền lập tức ra ngoài.

Lục Diên Y chỉ đứng sau lưng Cố Vân Tu, cũng nghe không hiểu về mấy công trình mà họ bàn luận rồi phải ra nước ngoài gì đó. Cả đời này cô còn chưa từng xuất ngoại, thậm chí có nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến phương diện đó. Có điều, lần trước nghe trên báo chí nói ở Hà Lan có hoa tulip cả mảng lớn, lòng cô vẫn có chút khát khao. Cô hơi ngẩn người, cho đến khi ly của Cố Vân Tu đặt cạch xuống bàn.

Cô lại trở thành tiêu điểm, còn cô cũng chẳng bận tâm. Nếu là lúc bình thường, có lẽ cô sẽ cảm thấy mất mặt. Nhưng lúc này, cô chẳng cảm thấy gì cả. Cô bình thản rót rượu cho anh ta, chỉ là rượu trong ly có vẻ càng lúc đã càng gần đáy ly.

Hạ Phi Phàm quan sát Lục Diên Y tỉ mỉ. Đây là một cô gái rất xinh đẹp, trong vẻ thuần khiết mang theo chút gợi cảm, nhưng so với diva Vân Thường thì vẫn có cách biệt nhất định. Các cô gái xinh đẹp hơn Lục Diên Y không ít, nhưng chưa từng thấy Cố Vân Tu đối xử đặc biệt với cô gái nào giống như tối nay. Anh ta nheo mắt, nhìn Cố Vân Tu với vẻ hơi tò mò.

Người ta nói Cố Vân Tu là lãng tử tình trường, nhưng người thật sự có thể khiến anh trao ra trái tim chân tình e rằng còn chưa xuất hiện.

Lục Diên Y cũng không biết rốt cuộc mình đã đứng bao lâu, cuối cùng Cố Vân Tu từ từ nói, “Cô xuống đi!”

Tựa như hoàng đế cao xa khó với, anh ta vừa ra lệnh thì mình mới có thể ra ngoài. Lục Diên Y thấy cực kì bất bình trong lòng, đây chính là thân phận, đây chính là địa vị. Chỉ nghĩ thôi đã thật bực bội, nhưng cô lại không dám thể hiện ra điều gì, ra ngoài với vẻ hơi chán nản.

Vừa ra khỏi cửa, cô thở hắt một hơi, cuối cùng cũng cách xa nơi đó rồi.

Đi được mấy bước, qua hành lang, quản lý ngăn cô lại, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, “Diên Y, nghe nói em vẫn luôn tìm công việc part-time, đúng không?”

Lục Diên Y tự nhận mình không thân quen với quản lý ở đây, nhìn anh ta một cái nghi hoặc, “Vâng.”

“Hẳn là em thiếu tiền hử?” Quản lý lắc đầu, “Bây giờ những cô gái gánh vác sinh hoạt phí của bản thân dựa vào việc làm thêm như em thật sự quá ít.”

Lục Diên Y nhíu mày, “Vậy ư?”

“Bây giờ cô gái như em thường đều không cần kiếm tiền cực khổ như thế nữa.”

“Quản lý muốn nói gì?” Lúc này Lục Diên Y thật sự đã hiểu đối phương có ý gì rồi.

Hóa ra là nói một ông chủ lớn nào đó trong phòng bao vừa rồi ưng cô, có người muốn bỏ tiền để hôm nay cô đi cùng ông chủ lớn đó. Chỉ là từ “đi cùng” này có ý sâu xa khác. Lục Diên Y chán nản, ông chủ lớn này chắc không phải là ám chỉ Cố Vân Tu đấy chứ? Cơ thể cô khẽ run rẩy.

Nét mặt cô không được coi là tốt, quản lý không khỏi quan sát cô thêm mấy lần, “Em ra giá đi!”

Lục Diên Y điều chỉnh lại hô hấp của bản thân, “Xin lỗi, hôm nay tôi chỉ đến làm thay Từ Dĩnh. Đến giờ thì tôi tan làm, sẽ không làm công việc ‘part-time’.”

Quản lý ngẩn người, không ngờ cô sẽ từ chối, “Giá cả có thể thương lượng.”

Lục Diên Y lại rất kiên quyết, “Xin lỗi, tôi không có gì để thương lượng cả.”

Cô thở gấp, gần như có thể đoán được đêm nay mình nhất định sẽ không yên ổn. Cô chỉ đành cầu nguyện cho bản thân, hy vọng mình không đến nỗi quá thê thảm, ý là hơi thê thảm một chút thì vẫn có thể chấp nhận được. Chẳng mấy chốc, cô vô cùng khinh bỉ mình, dựa vào đâu mà khiến bản thân thê thảm chứ.

Thấy Lục Diên Y đi qua, Trương Hoa lập tức kéo cô lại, “Sao, vừa rồi quản lý đã nói gì với em?”

Lục Diên Y lắc đầu, “Không có gì.”

Trương Hoa rõ ràng không tin, “Em không nói chị cũng biết. Có phải sếp Cố ưng em rồi đúng không?” Chị ta thấy sắc mặt Lục Diên Y thoáng căng thẳng, “Đừng căng thẳng, ở đây chuyện thế này lúc nào chả xảy ra. Cũng không có gì cả. Em đã đồng ý chưa?”

Lục Diên Y lắc đầu.

Trương Hoa khó hiểu, “Tại sao? Em có biết bao nhiêu người muốn nằm trên giường của anh ta không? Đáng tiếc họ đều không có cơ hội đó.”

Lục Diên Y vừa nghe, da gà da vịt lập tức nổi hết lên, cơ thể không khỏi run rẩy, “Anh ta được yêu thích đến vậy à?”

“Đương nhiên, người đàn ông kim cương hàng đầu ở Thâm Hạ mà. Biết bao nhiêu người đều ôm giấc mộng bay lên đầu cành làm phượng hoàng đấy. Đáng tiếc, ở phương diện cuộc sống riêng tư Cố Vân Tu rất kín đáo, cũng chưa từng nghe anh ta có bạn gái.”

Lục Diên Y lắc đầu, “Anh ta có bạn gái việc gì phải nói với mọi người.”

Trương Hoa cười kì lạ, “Thôi bỏ đi. Mấy người như anh ta chẳng qua cũng chỉ chơi đùa thôi.” Chị ta nhìn Lục Diên Y một cái, nghĩ tới khúc chen vừa rồi, đổi chủ đề, “Nhưng mà nghe từ lâu là anh ta và Vân Thường có quan hệ rồi, có điều trai đẹp gái xinh nhìn thế nào cũng xứng đôi.”

“Ồ, họ công khai quan hệ rồi à?”

“Chưa. Nhưng mà giới truyền thông đã chụp được cảnh họ bên nhau lâu rồi. Thường thì mấy tin lá cải giới truyền thông tung ra, 90% đều là thật.”

Lục Diên Y gật đầu, “Chuyện này không sai.”

Trương Hoa lại hơi rầu rĩ, “Hồi trước nghe nói Cố Vân Tu là một dân chơi hữu danh hữu thực, có quan hệ mập mờ với rất nhiều cô gái. Nhưng bây giờ có vẻ đã trở thành một người đàn ông tốt kín đáo. Có lẽ anh ta đến với Vân Thường và muốn ổn định rồi.”

Lục Diên Y bĩu môi, khinh thường rõ ràng, “Sao chị biết Cố Vân Tu không ở bên người phụ nữ khác?”

Trương Hoa lắc đầu, “Bắt đầu từ hai năm trước, ngoài tin tức Cố Vân Tu ở bên Vân Thường thì tin tức của anh ta với các cô gái khác tuyệt duyên luôn rồi. Đâu ra người phụ nữ khác chứ?”

“Có thì chị cũng chẳng biết.”

Trương Hoa cười, “Nhóc con, em ghen tị vì Vân Thường đã thuần phục được một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền như thế chứ gì.”

Tay phải Lục Diên Y đỡ trán, “Đúng đấy, em ghen tị quá cơ.”

Trương Hoa cũng không bận tâm đến thái độ của cô, “Vừa nãy nhất định không phải ý của Cố Vân Tu. Nhất định là chuyện do hai ông bạn thân của anh ta yêu cầu. Cho nên, em đừng nghĩ rằng Cố Vân Tu là người mập mờ với phụ nữ bất cứ lúc nào. Trước đây từng nghe nói một chuyện ly kỳ nữa đấy!”

Lúc này Lục Diên Y thật sự hơi tò mò rồi.

Trương Hoa nói nhỏ, “Nghe nói có một lần có người bỏ thuốc vào trong rượu của Cố Vân Tu, anh ta rắn kinh luôn, không để đối phương được như ý, cố gắng chịu đựng qua…”

Lục Diên Y lắc đầu, cô không tin một chút nào, một chút cũng không tin.

Cuối cùng đã tan làm, bước chân Lục Diên Y càng lúc càng chậm, cô không muốn chào đón đêm nay một chút nào cả.

Đi ra khỏi quán bar, cô ngó xung quanh, không có sự tồn tại của nhân vật khiến cô lo lắng. Cô khẽ vỗ ngực, nghĩ gọi một chiếc xe về là được.

Suy nghĩ đó vừa mới chui ra khỏi não thì một chiếc xe đã mau chóng dừng lại bên người cô.

Cơ thể cô cứng đờ, nhìn đối phương hạ cửa kính xe xuống, “Lục Diên Y, dạo này càng ngày em càng làm giá đấy nhỉ, có cần anh mời em lên xe không?”

Sắc mặt Lục Diên Y cứng lại, cô nhìn nét mặt Cố Vân Tu, “Dạo này nhiều môn học lắm.”

Cố Vân Tu hừ lạnh một tiếng, sau khi cô lên xe, anh tăng tốc lao vụt đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.