Chương 11: Hắc bạch vô thường
- Thật sao!!_ nàng bật dậy nhìn Mạnh bà mong chờ
- …_ Mạnh bà không lên tiếng, chỉ lấy trong tay áo một quyển sách
- Đây là?_ nàng kinh ngạc, nhìn tên quyển sách, “Cấm thuật”
- Đây là tất cả những phép thuật bị cấm sử dụng, trong đó có cách tạo một hồn vía giả_ Mạnh bà nói
Nàng kích động nhìn quyển sách, vội vàng đặt nó vào vạt áo nhưng bình tĩnh lại rồi nghi hoặc nếu đã là cấm thuật thì Mạnh bà sao lại đưa cho nàng sử dụng, dường như nhận ra nàng đang nghĩ tới cái gì Mạnh bà nói tiếp:
- Đương nhiên là mọi thứ điều có cái giá của nó, và cả hai bên điều không có lợi_ Mạnh bà lại lấy ra một thứ, là một viên thuốc đưa cho nàng_ đây là thuốc hóa hình
- Thuốc hóa hình?_ nàng nghi hoặc không hiểu Mạnh bà bà sao lại đưa nàng thuốc hóa hình, không đợi nàng hỏi thì từ đằng xa có tiến nói vọng lại
- Mạnh bà, có việc để làm đây này_hai thiếu niên một người mặt đồ trắng một người mặt đồ đen đang dẫn một đoàn người ở phía sau bước tới. Người mặc đồ đen và trắng có gương mặt giống hệt nhau, tuy nhiên người mặc áo đen thì có vẻ mặt nghiêm trang, còn người áo trắng lại có vẻ ngây thơ hơn. Đây là Hắc Bạch vô thường, hai đại mỹ nam của địa phủ
- Ây da, hai tiểu tử ngươi tới đúng lúc lắm, canh vừa nấu xong_ Mạnh bà trông thấy Hắc bạch vô thường tới thì mừng rỡ. Ở địa ngục ai không biết sở thích đặc biệt nhất của mạnh bà là nấu canh chứ, mặc dù canh vô cùng khó uống
- Đúng lúc lắm, tiểu Hắc, tiểu Bạch, tỷ có việc muốn nhờ hai đệ_ nàng chợt nhớ ra vấn đề tìm hồn vía cho Diệp ngu ngốc
- Châu nhi tỷ tỷ, xin đừng gọi ta là tiểu Hắc_ gương mặt tiểu hắc nghiêm túc nói
- Gọi tiểu Hắc, tiểu Bạch nghe đáng yêu mà_ nàng chọc ghẹo hắn, sở thích của nàng khi còn ở địa phủ là chọc tức hai thằng nhãi này mà.
- Phải! Phải! đáng yêu mà_ tiểu Bạch ngây thơ đáp. Trên trán tiểu Hắc nổi gân xan, quay qua không do dự tán người ca ca hơn mình 3 phút kế bên, tiểu Bạch cũng không chịu yếu thế nhào vô đánh lại, nhất thời loạn thành một đoàn.
- Rời khỏi địa phủ mấy tháng mà con vẫn còn sở thích chọc ghẹo hai tiểu tử đó hả?_ Mạnh bà thật sự không hiểu cái sở thích quái dị của nàng từ đâu mà có
- Ai biểu hai tiểu tử này nhỏ tuổi chi_ nàng nói chuyện như chuyện đương nhiên
- …_ Mạnh bà câm nín với tư tưởng của nàng
- ủa mà Châu tỷ tỷ có chuyện gì cần hai đệ giúp sao?_ cuộc chiến kết thúc tiểu Hắc và tiểu Bạch trên má điều có vết bầm tím, gương mặt đáng yêu chính thức bị biến dạng
- A, ta muốn nhờ hai đệ tìm dùm ta một hồn vía của người tên Diệp Lục_ lo nói chuyện nàng quên mất chuyện chính, gõ đầu hai cái coi như tự trừng phạt
- Cứ giao cho hai đệ_ Tiểu Bạch cười hì hì vỗ ngực
- …_ tiểu Hắc im lặng nhưng nàng biết hắn không phản bác lại thì có nghĩ là đồng ý
- Vậy thôi nha, tỷ đi đây, có gì cứ đi theo thức thần này, nó sẽ giúp tụi đệ tìm thấy tỷ_ nàng từ trong tay áo lấy hai cánh hoa mạn sa ra đưa cho tiểu Bạch
- Đệ hiểu rồi, tỷ đi thông thả, rảnh thì về địa phủ thăm đệ nha_ tiểu Bạch làm nũng nói
- Đệ nữa…_ đứng kế bên, tiểu Hắc nhỏ giọng lên tiếng
- Biết rồi mà…_ vò đầu hai tiểu tử, nhìn qua thấy Mạnh bà còn đang bận múc canh thì cảm thấy khỏi còn tạm biệt bà, phất tay biến mất.