Đô Thị Thâu Hương Tặc (Dịch

Chương 20: Câu Hồn Quỷ (1)




Lái xe theo bản năng một cước phanh lại, không đợi phản ứng kịp, chợt nghe rầm một tiếng, toàn bộ trước cửa vỡ vụn như mưa, một bàn tay như tia chớp thăm dò vào, hai ngón tay như kiếm điểm vào cổ họng hắn, lực mạnh xuyên qua cổ, một tiếng vang nhỏ vang lên, đầu mềm nghiêng qua một cái, không bao giờ nhúc nhích nữa.

 

Hai người ở ghế sau áp chế Diệp Xuân Anh căn bản không thể tin được chuyện trước mắt mình đang chứng kiến, thất thanh nói.

 

- Mày... Mày là loại người nào?

 

Hàn Ngọc Lương lạnh lùng nói.

 

- Câu hồn quỷ!

 

Hắn đang muốn thò người ra ra tay, đoạt mệnh hai người còn lại, đã thấy một tên trong đó đưa tay vào trước ngực sờ một cái, lấy ra một thứ gì đó tối như mực, lóng lánh hàn quang.

 

Súng!

 

Tri thức hiện đại mấy ngày nay học tập nhất thời hiện lên trong đầu, Hàn Ngọc Lương khum eo rút lui, xoay người lăn một vòng qua hướng bên cạnh, phanh một tiếng, viên đạn bắn ra từ trước cửa, lưu lại một tia lửa loá mắt trên cột điện xa xa.

 

Trong lòng biết ám khí kia so với bảo bối Đường môn ẩn giấu còn muốn lợi hại hơn, Hàn Ngọc Lương không dám chậm trễ, sau khi rơi xuống đất nhanh chóng bật dậy, cách cửa xe vỗ ra một chưởng, lần này vận đủ mười thành hàn băng công lực, chưởng ấn liền lõm xuống đánh ra tầng một sương trắng.

 

Bên trong xe kêu rên một tiếng, hiển nhiên là đã trúng chiêu.

 

Trong lúc tung ra một kích, Hàn Ngọc Lương lập tức theo sau xe nhảy mà qua, dừng ở đối diện, như pháo chếbắn mạnh, một chưởng đi xuống, chân khí phóng ra ngoài cách sơn đả ngưu, đem một người khác ở phía sau cũng chấn đến choáng váng ở bên trong.

 

Hắn vừa kéo xuống cửa xe, quả nhiên đã khóa lại, đơn giản một quyền đập mạnh vào cửa sổ, thò tay vào mở khóa, trước tiên điểm ngay tử huyệt hai người kia, giết chết xong hai người, mới mở cửa lôi ra thi thể đã tản mát ra mùi khai không khống chế xịch ra trước khi chết, ôm Diệp Xuân Anh vẫn còn mang khăn trùm đầu không thứ gì vào trong ngực, nhanh chóng gở bỏ miếng vải rách bị nhét vào vào miệng nhỏ, giọng ôn nhu nói.

 

- Xuân Anh, ta đến đây, không sao rồi.

 

Người ngọc không được run rẩy thân mình sau khi khi tiếng của hắn thì ô ô khóc thút thít, khóc nói.

 

- Hàn đại ca... Anh... Thực đến đây...

 

Hàn Ngọc Lương nhìn cổ tay nàng bị còng ở sau lưng, cũng đã bị siết đến xướt da chảy máu, trong lòng càng lạnh lẽo, trước khi tháo xuống khăn trùm đầu, ra tay bổ một chưởng lên đầu cỗ thi thể kia, xương đầu cũng bị chấn động dập nát, mềm thành một cái túi da, đậm đặc huyết thanh theo thất khiếu chảy đi ra ngoài, lúc này mới hạ được chút lửa giận, ôm lấy Diệp Xuân Anh bước ra ngoài, hướng đến ven đường.

 

Thẳng đến vượt qua một chỗ rẽ, biết Diệp Xuân Anh sẽ không nhìn thấy kiểu chết của những người đó, Hàn Ngọc Lương mới ra vẻ tự trách nói.

 

- Ôi, ta nãy giờ gấp quá quên lấy xuống thứ đồ vướng bận trên đầu của cô ra, thật là…

 

Hắn đem người thả tại trên mặt đất, Hứa Kiều bên kia vừa chạy mô tô đến, liếc mắt một cái thấy hai tay Diệp Xuân Anh bị còng, lắp bắp kinh hãi, sắc mặt trắng bệch hỏi.

 

- Muội tử, cô... cô đây là đắc tội người nào à?

 

Khăn trùm đầu được gở xuống, Diệp Xuân Anh hốc mắt đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ dịu dàng lắc đầu nói.

 

- Tôi không biết... Tôi... Tôi chỉ là một tiểu bác sĩ giữ khuôn phép, tôi... Ngay cả một vài loại bệnh nặng cũng không dám trị, tôi... Có thể đắc tội ai chứ...

 

Nàng nghĩ đến động tĩnh vừa mới nghe được, lo lắng nhìn về phía Hàn Ngọc Lương.

 

- Tôi, tôi vừa mới nghe được súng vang lên, Hàn đại ca, anh không sao chứ?

 

Vừa hỏi xong liền nghĩ duỗi tay ra sờ sờ, đã quên còn có còng tay, leng keng một tiếng siết đến miệng vết thương, nhất thời đau đến nàng lại muốn chảy nước mắt.

 

Hàn Ngọc Lương nhíu mày nắm còng tay, quan sát một chút kết cấu, đồ khóa tay của cái thời đại này bất đồng thật to cùng giang hồ thời đại của hắn, lúc này cũng không phải thời điểm keo kiệt nội lực, vận đủ chân lực hung hăng xé ra, ba một tiếng trước tiên ngạnh sinh cắt đứt còng tay.

 

Hứa Kiều hít một ngụm khí lạnh, trừng mắt nhìn Diệp Xuân Anh được giải phóng khai hai tay.

 

- Anh, anh là người hay quỷ?

 

- Tại hạ luyện qua một chút công phu, khí lực so với người bình thường xác thực lớn một chút.

 

Hàn Ngọc Lương thuận miệng đáp, một ngón tay chỉ mô tô.

 

- Hứa tỷ, làm phiền cô đưa Xuân Anh trở về, tôi tự mình trở về. Trên đường cẩn thận. Đúng rồi, người nằm ngoài cửa là do tôi đánh xỉu, hai người các cô kéo hắn vào phòng khám, chờ tôi về rồi xử lý, nữ nhân trên giường bệnh kia tạm thời không nhúc nhích được, các cô không cần phải động vào nàng làm gì.

 

Diệp Xuân Anh chưa tỉnh hồn, duỗi tay giữ chặt ống tay áo Hàn Ngọc Lương.

 

- Hàn đại ca, anh... Đi làm gì?.

 

Hứa Kiều cũng lo lắng nói.

 

- Này, việc này đã vượt qua của năng lực tôi hiểu, tôi cũng không dám một mình mang nàng trở về, anh sao không bồi chúng tôi cùng về.

 

Hắn mỉm cười, giọng ôn nhu nói.

 

- Vậy thì tốt, các cô tới trước địa phương sáng sủa bên kia chờ ta, ta đi một chút liền về.

 

Nơi này cũng không phải là rừng núi hoang vắng, ba cái nhân mạng, vẫn phải làm chút xử lý mới được.

 

May mắn, Hắc Nhai nơi này mỗi người đều rất khôn và sợ dính dáng, nghe được tiếng  vang lên, ngược lại sẽ càng thêm thành thật tuyệt không thăm dò vây xem đến đây. Hàn Ngọc Lương đi qua lục soát soát người, trước tiên đem hay cây súng cùng vài vật phẩm tùy thân của mấy xác chết để vào trong ngực, nghiên cứu một chút cái hộp quẹt thời đại này, mấy cái bánh xe nhỏ có thể bốc hỏa miêu, thật ra rất thuận tiện.

 

Thường cùng với Diệp Xuân Anh xem các cảnh trình chiếu phim điện ảnh, lòng hắn đương nhiên cũng biết đại khái nên xử lý tình huống này như thế nào mới tốt, dùng ngón tay gõ nhẹ tìm được bình xăng, ngưng công tại trên đầu ngón ta, đam vào một cái, thối lui ra mấy trượng, nhìn xăng trên mặt đất tỏa ra mùi vị đặc trừng càng chảy càng nhiều, giơ tay lên bẻ một nhánh cây, dùng cái bật lửa châm, đón gió nhoáng một cái, lưu lại một đoạn than hồng, mỉm cười hiện lên khóa môi, đưa tay hóa nhánh cây đang bốc cháy thành ám khí đánh tới chỗ xăng đang chảy.

 

Bên trong ánh lửa hừng hực đang cháy lớn, hắn uốn người rời đi, bước nhanh đi về hướng hai nữ nhân đang đợi hắn.

 

Sau khi đi tới nơi này, thế giới đối với hắn mà nói vô cùng xa lạ, cho dù tạm thời ở cạnh một tiểu mỹ nhân như Diệp Xuân Anh làm bạn, bổ mắt nhưng trong lòng hắn kỳ thật vẫn là nghẹn một cỗ tức giận.

 

Đêm nay mượn cơ hội phen này phát tiết một hồi, cuối cùng cũng để cho hắn thoải mái đi vài phần.

 

Duy nhất không được như ý chính là còn kém một hồng nhan tri kỷ ôn hương nhuyễn ngọc, đánh đàn nhảy múa, uống rượu hát vang, hồng loan bên trong trướng bồng, thêu giường chăn phủ gấm, cộng phó mây mưa cùng nhau lên tiên cảnh mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.