Xe phóng đi về phía trước.
Trong xe chỉ có Lâm Tử Phong, Phạm Đức Nguyên, cùng với lái xe là Phùng Tiểu Đao.
Xe đã đi một khoảng cách rất xa, cũng không có ai nói chuyện.
Lâm Tử Phong nhíu mày nói: "Phạm lão bản, ngươi tìm ta không phải là có việc sao? Còn không nói mau!"
Phạm Đức Nguyên hắng giọng, có chút khó xử nói: "Ta có chút không biết mở miệng như thế nào!"
Lâm Tử Phong nói: "Có chuyên gì? Có muốn làm hay không, ta đều có chừng mực."
Phạm Đức Nguyên lúc này mới nói: "Là như vậy, có người muốn mời ngươi ăn bữa cơm."
Lâm Tử Phong nói: "Ta không phải đã nói rồi sao không? Không có chuyện đại sự gì, đừng tới làm phiền ta."
Phạm Đức Nguyên nghe thấy khẩu khí hắn có vẻ không tốt, vội nói: "Ta biết ta biết. Ngươi là quý nhân có nhiều việc bận, nhưng là — —"
Hắn nói tới đây, muốn nói lại thôi.
Lâm Tử Phong nói: "Nhưng là cái gì? Nói tiếp!"
Phạm Đức Nguyên nói: "Lần này thật sự không tốt để từ chối."
Lâm Tử Phong cười lạnh nói: "Có cái gì không tốt từ chối?"
Phạm Đức Nguyên khuôn mặt biểu lộ thần sắc bất đắc dĩ, sau đó nói: "Lần này mời ngươi ăn cơm , tổng cộng có ba người, ba người này, ta cũng không dám đắc tội."
Lâm Tử Phong thản nhiên nói: "Là ngươi không dám đắc tội thôi. Ta không muốn đi thì không có ai ai có thể bức ta?"
Phạm Đức Nguyên gật đầu không thôi, nói: "Vâng vâng vâng! Ta nếu nói cho bọn họ biết ngươi cùng Mạnh lão có quan hệ, cho bọn hắn mười lá gan, cũng không dám chọc giận ngươi. Nhưng là thân phân của Mạnh lão, không thể nói lung tung. Vì vậy ta không biết nên làm thế nào cho tốt?"
Lâm Tử Phong nói: "Ngươi trước tiên nói về ba người mời ta ăn cơm?"
Phạm Đức Nguyên nói: "Một người là Khâu Quang Viễn, một người là Trương Tử Lượng, một người còn lại là Bặc Mạc. Ta đã nói, ba người này ta đều không thể trêu vào, bằng không ta cũng không dám tự mình tìm đến ngài."
Lâm Tử Phong nghe được Trương Tử Lượng cũng có tên trong ba người, đã hiểu được là có chuyện gì xảy ra, còn lại hai người, hắn cũng không có ấn tượng, hỏi: "Khâu Quang Viễn và Bặc Mạc là ai?"
Phạm Đức Nguyên giải thích nói: "Khâu Quang Viễn là đại phú hào, một tay sáng lập tập đoàn Quang Viễn, hắn mặc dù của cải không nhiều bằng ta, nhưng cũng không kém là bao nhiêu, Bặc Mạc là lão đại của Phi Tinh Lâu, dưới trướng có mấy trăm nhân thủ, hơn nữa cùng với Trương Tử Lượng, thì ba người này có quan hệ vô cùng tốt. Cũng không biết vì cái gì lại mời ngươi ăn cơm." Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Lâm huynh đệ nhận thức Trương Tử Lượng?"
Lâm Tử Phong gật gật đầu.
Phạm Đức Nguyên kỳ quái nói: "Lâm huynh đệ như thế nào mà quen biết với hắn?"
Lâm Tử Phong nói: "Thời điểm sáng nay vừa quen mới biết."
Phạm Đức Nguyên ‘ nga ’ một tiếng, giật mình nói: "Vậy là đúng rồi, Trương Tử Lượng nhìn thấy Lâm huynh đệ, tự nhiên là trân trọng anh hùng, mời ăn cơm là chuyên nên làm."
Lâm Tử Phong nói: "Không phải. Chúng ta lúc đó có mâu thuẫn, hắn đột nhiên mời ta ăn cơm, tự nhiên là không có chuyện gì tốt."
Phạm Đức Nguyên bị dọa nhảy dựng, nói: "Nguyên lai như vậy. Vậy thì không thể tới a!"
Lâm Tử Phong cười lạnh nói: "Vì cái gì không tới? Chẳng lẽ ta còn sợ hắn?"
Phạm Đức Nguyên nói: "Ta nghe nói Trương Tử Lượng vừa thuê một vệ sĩ, gọi là gì Cao Lãng, thập phần lợi hại — —"
Lâm Tử Phong thản nhiên nói: "Hắn đã bị ta giết!"
Phạm Đức Nguyên nghe thấy thì nghẹ họng, một hồi lâu mới hòa hoãn lại, trong lòng nhớ tới Trương Tử Lượng mặt dầy đối với hắn từng nói qua: ‘vị này cao thủ của ta, so với tất cả vệ sĩ thủ hạ của ngươi cùng nhau tiến lên cũng lợi hại hơn’, bây giờ nhớ tới việc này, trong lòng không hiểu có chút thống khoái. Trên miệng nói: "Giết tốt, giết tốt!"
Lâm Tử Phong nói: "Bọn họ nói địa điểm ở đâu không?"
Phạm Đức Nguyên nói: "Ở Phi Tinh Quán tại Đông khu, cũng là đại bản doanh của Bặc Mạc. — — Ngươi thật muốn đi a? Nơi này chính là Hồng Môn Yến."
Lâm Tử Phong hờ hững nói: "Đi!" Trong lòng tắc thầm nghĩ: những người này sao có thể làm khó dễ được ta? Nhưng là nếu không để ý tới, về sau thực có thể còn có phiền toái, còn không bằng trực tiếp diệt trừ từ bây giờ.
Phạm Đức Nguyên lo lắng nói: "Lâm huynh đệ ngươi nếu thật muốn đi, nên ngàn vạn lần cẩn thận, Trương Tử Lượng có thể có địa vị hiện tại, kỳ thật toàn bộ đều dựa vào Khâu Quang Viễn cùng Bặc Mạc ở sau lưng duy trì. Đến lúc đó, Bặc Mạc Phi Tinh Lâu khẳng định đến rất nhiều người, Khâu Quang Viễn cũng sẽ ra mặt giúp đỡ,
Bọn họ ba người liên thủ, cũng không phải là đùa giỡn ."
Lâm Tử Phong cũng không để ở trong lòng, nhưng vẫn là gật đầu nói: "Ta đã biết. Hiện tại trời cũng không còn sớm, trực tiếp đi thôi."
Phi Tinh Quán ở vùng ngoại thành, nơi này không tính là giao thông nhiều tiện lợi, xe lui tới cũng không nhiều, làm cho nơi này thoạt nhìn có chút hoang vu.
Lúc này trong một tiểu lầu bí mật ở Phi Tinh Quán, một đại hán thân hình khôi ngô đang ngồi xếp bằng ngồi dưới đất.
Đại hán than trên trần trụi, lộ ra một thân da thịt màu đồng, hắn từ từ nhắm hai mắt, trên đâu gối có đặt một cây đao.
Thanh đao này là đoạn đầu đao, không có mũi đao, sống dao dày, lưỡi đao thì rất mổng.
Cán dao được bọc trong nhiều lớp vải trắng, nhưng là lớp vải trắng không biết dính máu của người nào, một nửa đã đổi thành màu đỏ.
Lúc này ánh tà dương đã chiếu vào tiểu lâu, người hòa vào đao, lộ ra hơi thở thảm thiết của giết chóc.
"Đặng đặng đặng — —"
Một người bước nhanh lên lầu, chính là Trương Tử Lượng.
Đại hãn khôi ngô vẫn nhắm hai mắt như cũ, nói: "Hắn có đến đây không?"
Trương Tử Lượng nói: "Hắn đến đây, đang ở trên đường."
Đại hán mở mắt ra, khóe miệng lộ ra một tia tàn nhẫn cười nói: "Tới tốt lắm! Ta hôm nay sẽ cắt hắn đầu, để tại trước mộ phần của huynh đệ ta ta, báo thù cho huynh đệ đã chết của ta!"
Đại hán này tên là Hình Phong, huynh đệ của hắn chính là Cao Lãng, người vừa mới chết trong tay Lâm Tử Phong.
Hắn hôm nay xuất hiện ở trong này, kỳ thật có chút trùng hợp, hắn vốn là có việc đi ngang qua Huyện N, thuận đường tới gặp Cao Lãng, tới rồi mới biết được huynh đệ mình đã bị người giết chết, hắn tự nhiên nên vì huynh đệ mà báo thù, vì thế hắn bắt Trương Tử Lượng kêu Lâm Tử Phong tìm đến, vì thế mới có chuyện tình ba người liên hợp mời Lâm Tử Phong.
Hình Phong xuất hiện, là chuyện tình ngay cả Phạm Đức Nguyên cũng không biết.
"Khụ khụ — —, này — —." Trương Tử Lượng cẩn thận nói: "Hình huynh, ta trước tiên phải nói một tiếng, Lâm Tử Phong người này, thoạt nhìn không lớn, nhưng là một cao thủ lợi hại, ngay cả kiếm khách của Thanh Hồng phái cũng đều sợ hắn."
Hình phong hừ lạnh nói: "Người của Thanh Hồng phái tính là cái gì? Ta mới không sợ bọn họ."
Trương Tử Lượng lại nói: "Cao Lãng Cao huynh đệ cũng là bị hắn một chiêu diệt sát."
Hắn nói chính là lời nói thật, nhưng là Hình Phong nghe xong, cũng giận tím mặt, đoạn đao trong tay, đột nhiên chém ra, một cỗ đao khí lạnh thấu xương từ bên người Trương Tử Lượng lướt quá.
Vù vù hô — —
Trong phòng giống như nổi lên một trận gió mạnh, các bức tranh tường và thậm chí cả bàn ghế trong phòng cũng lay động theo gió, Trương Tử Lượng thân hình cao lớn nhưng thiếu chút nữa cũng không thể đứng vững, hoàn hảo hắn chỉ giật mình, rồi vội vàng chạy vào trong góc.
Đao khí tràn lan, vọt tới trên vách tường đối diện.
Choang — —
Tất cả kính vỡ tan tành.
Sau một lát tất cả hồi phục trở lại, nhưng là trong phòng đã trở thành một mảnh hỗn độn.
Trương Tử Lượng chưa từng nghĩ tới tùy tiện một đao có thể có khí phách như thế, chứng kiến toàn bộ sự việc trước mắt, hắn hoàn toàn sợ ngây người, rất lâu mới tỉnh lại, sau đó đứng dậy, vỗ tay nói: "Hảo bổn sự! Hảo bổn sự!"
Hình Phong thu đao quay về, nói: "Có lẽ ngươi nói đúng, Cao huynh đệ mấy năm nay chìm đắm vào tài vật, võ công lui bước nhiều lắm, bằng không ai có thể một chiêu giết chết hắn?"
Nói xong, ánh mắt kiên định nói: "Nhưng là ta bất đồng, ta chỉ trầm mê võ đạo, điều này làm cho ta trở thành đao khách nổi danh ở vùng Tây Bắc, từ đó đến nay cũng chưa gặp được đối thủ. — — Lâm Tử Phong? Hừ, một cái tiểu oa nhi, có thể có bao nhiêu bổn sự? Không giết ngươi, ta thề không làm người."